Suốt cả một buổi tối, Lâm Tĩnh Anh và Vân Lập Tân giãng co không ngừng, cho đến cuối cùng bà ta cũng nhìn rõ hiện thực là bà ta và Vân Lập Tân vốn chưa từng là người một nhà.
Vân Giai Kỳ mới là đứa con gái ruột thịt của bà ta, cũng là lợi thế duy nhất bây giờ của bà ta.
Bà ta biết Vân Giai Kỳ là cốt nhục của Cung Dận, nên nếu đã không thể trông cậy vào Vân Lập Tân thì bà ta định ký thác cuộc sống tương lai của mình vào Vân Giai Kỳ.
Mặc dù, trước đây bà ta và Vân Giai Kỳ đã kết ân oán sống chết rồi.
Nhưng nói gì thì hai người họ vẫn là mẹ con ruột có tình cảm máu mủ nên không có gì là không bỏ qua được.
Vân Giai Kỳ vừa chạy xe đến Vân thị, Lâm Tĩnh Anh đã đứng ở cửa đợi cô.
Khi nhìn thấy xe của cô, Lâm Tĩnh Anh trực tiếp mở cửa lên xe.
Vân Giai Kỳ nhìn sắc mặt tiều tụy của bà ta là cô biết bà ta đã thức trắng cả đêm.
Lâm Tĩnh Anh là một người rất coi trọng việc bảo dưỡng vẻ đẹp của mình nên luôn cân bằng giữa nghỉ ngơi và làm việc và chăm chỉ chăm sóc bản thân.
Vì vậy nên bà ta rất mệt mỏi, uể oải khi mà cả đêm không ngủ.
Đặc biệt là đôi mắt bà ta nhìn như thể đã khóc rất nhiều, tới mức dù đã chườm đá lạnh lên mắt thì vẫn có thể thấy đôi mắt ấy đang bị sưng đỏ.
“Sao bà lại bất ngờ đồng ý đưa tôi đi gặp cha đẻ?”
Lâm Tính Anh nói: “Tôi cảm thấy không cần phải lừa cô chuyện này”
Vân Giai Kỳ nực cười: “Sao thế, hôm qua thấy Vân Lập Tân ăn chơi nên bị kích thích mạnh, cảm thấy không thể trông cậy nổi vào loại đàn ông này cho nên bà muốn trông cậy vào tôi à?”
Chỉ bằng một câu mà cô đã chọc thủng ý định của Lâm Tĩnh Anh.
Mà Lâm Tĩnh Anh cũng chẳng buồn giấu giếm nữa, bà ta giận dỗi chẳng ừ hử gì, càng nghĩ càng thấy ấm ức.
Vân Giai Kỳ nhìn bà ta mà không hiểu sao cô lại cảm thấy hơi thương cảm.
Người phụ nữ này cũng là một kẻ đáng thương, bà ta bị Vân Lập Tân lợi dụng triệt để như vậy mà kết quả địa vị lại chả bằng một gái điếm.
Cũng chẳng biết nên nói bà ta đáng buồn hay đáng thương đây.
Chỉ là người đáng thương, tất có chỗ đáng trách.
Lâm Tĩnh Anh nói: “Cô đừng nói