Vân Giai Kỳ im lặng không lên tiếng.
Bởi vì chính cô cũng không thể chắc chắn cô và Bạc Tuấn Phong có thể đi tới đâu.
“Bà Cung, con nghĩ dì đã nghĩ sai một chuyện.
Con và Bạc Tuấn Phong có kết quả hay không không phải do một mình Bạc Tuấn Phong lựa chọn, mà con cũng sẽ cân nhắc.
Chưa chắc con sẽ lựa chọn ở bên anh ấy.
Dù sao vẫn nên suy tính cẩn thận những chuyện lớn của đời người”
“Con nói có vẻ đường hoàng nhỉ! Vân Giai Kỳ, bây giờ Tuấn Phong không có ở đây, chúng ta cũng không cần ngại mà cứ nói thẳng ra đi”
Mộng Yến Mi chuyển đề tài nói chuyện: “Rốt cuộc con có ý định gì?
Nhà họ Bạc không thể rời xa Tuấn Phong, Tuấn Phong cũng không thể rời xa nhà họ Bạc.
Nếu con thật sự thương Tuấn Phong, muốn tốt cho.
Tuấn Phong, thì con không thể trơ mắt nhìn Tuấn Phong cắt đứt với nhà họ Bạc được”
Cung Bắc ngẩng đầu lên nhìn Mộng Yến Mi.
Cậu bé rất không thích những lúc Mộng Yến Mi nói chuyện với Vân Giai Kỳ.
Vì cậu bé luôn có cảm giác bà nội có hơi nhằm vào cô.
Nhưng cậu bé thích cô gái này, cậu bé đã coi cô là mẹ của mình.
Vì vậy, khi thấy Mộng Yến Mi không muốn gặp Vân Giai Kỳ, cậu bé cũng có hơi rầu rĩ không vui.
Mặc dù, gia giáo nhà họ Cung nghiêm khắc, người lớn đang nói thì trẻ con không được chen miệng vào, nhưng cậu bé vẫn yếu ớt nói: “Con có thể ngồi bên cạnh mẹ không?”
Mộng Yến Mi kinh ngạc được nhìn cậu bé: “Vì sao?”
“Bởi vì con thích mẹ”
Nói rồi, Cung Bắc đi tới bên cạnh Vân Giai Kỳ rồi ngồi xuống cạnh cô Mộng Yến Mi nghiêm túc nói: “Bắc, bà lặp lại lần nữa, đó không phải là mẹ con.
Con đừng có gọi linh tinh.”
“Con đã nhận mẹ làm mẹ rồi, nếu đã nhận thì không thể đổi” Cung Bắc nói với vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
Mộng Yến Mi hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Tuy nhiên, bây giờ không phải là lúc đôi co chuyện này.
Việc cấp bách bây giờ là thương lượng với Vân Giai Kỳ để cô rời xa Bạc Tuấn Phong, để Bạc Tuấn Phong trở về nhà