Hai người đi lên tầng.
Mộng Yến Mi dặn Cung Bắc ngoan ngoãn đợi mình ở phòng khách.
Hai người vừa lên tầng, Vân Giai Kỳ quay đầu lại nhìn về phía phòng làm việc ở tầng hai mà hai người đi vào, chân mày cô cau lại.
“Mẹ ơi…”
Ở bên cạnh, Cung Bắc giật giật nhẹ ống tay áo của cô.
Cô quay đầu lại thì thấy nhóc con kia đột nhiên lục lọi ở trong túi áo một lúc, sau đó cậu bé móc ra một cây kẹo mút.
Cô hơi kinh ngạc.
Trong túi nhóc con này lúc nào cũng có kẹo.
Cây kẹo mút trong tay Cung Bắc là kẹo mút hình gấu con.
Mặc dù Vân Giai Kỳ đã qua cái tuổi thích ăn kẹo, nhưng chẳng biết tại sao, khi thấy Cung Bắc cho cô kẹo, trong lòng cô lại ngọt ngào.
“Cảm ơn Bắc”
“Mẹ thích ăn kẹo của Bắc không?”
“Thích lắm”
“Vậy sau này, Bắc có kẹo mút ngọt sẽ cho mẹ”
Vân Giai Kỳ cảm động ôm cậu bé: “Bắc, con tốt bụng quá”
Cô nựng khuôn mặt nhỏ nhắn của Cung Bắc lên rồi thơm cậu bé.
.
Ngôn Tình Sắc
Không thể không thừa nhận sự tồn tại của Cung Bắc phần nào bù đắp sự cô đơn khi xa rời Mạn Nhi của cô.
Chẳng biết tại sao, cô luôn có cảm giác có thể nhìn thấy bóng dáng của Mạn Nhi và Vũ Minh ở trên người Cung Bắc.
Nếu… lời Lâm Tĩnh Anh nói là sự thật.
Cung Dận thật sự là cha đẻ của cô thì Cung Chiến chính là anh trai cô, Cung Bắc là cháu của cô rồi.
Thảo nào, cô vừa nhìn thấy Bắc đã cảm thấy thân thiết mà không hiểu vì sao.
Nghĩ tới đây, Vân Giai Kỳ nói với Cung Bắc: “Chán quá nhỉ, mẹ dẫn con ra vườn chơi xích đu nhé?”
“Vâng ạ”
Vân Giai Kỳ đưa Cung Bắc ra sau vườn.
Ở trong phòng làm việc, Mộng Yến Mi ngồi trước mặt Bạc Tuấn Phong, nghiêm túc hỏi: “Khi nào thì con quay về nhà họ Bạc?”
Bạc Tuấn Phong nhướng mà “Con nói con