Khi Lý Phong Tuấn vừa nghe thấy tình trạng mà Vân Giai Kỳ miêu tả, giọng điệu của anh ta hơi nghiêm trọng: “Ý cô nói là bị sốt không có lý do và bị nhiễm viêm phổi sao?”
“Đúng vậy…”
“Cô có thể đợi tôi nửa tiếng được không, tôi sẽ tới đó ngay bây giờ” Vân Giai Kỳ cảm động đến rơi nước mắt: “Bác sĩ Lý, cám ơn anh, lần này phiền anh rồi”
“Mộ Lâm Châu là bạn tốt của tôi, việc mà cậu ấy nhờ đương nhiên là tôi luôn rất sẵn lòng rồi” Vân Giai Kỳ cúp máy và trở lại chỗ ngồi cũ.
Mộng Yến Mi ngồi một bên âm thầm thăm dò cô, nhưng trong lòng lại xem thường cô.
Không đến nửa canh giờ, Lý Phong Tuấn đã vội vàng chạy tới.
Theo số phòng bệnh mà Vân Giai Kỳ đưa cho, anh ta vừa bước tới cửa liền liếc nhìn một lượt rồi hỏi: “Cho hỏi Cô Vân Giai Kỳ là ai?”
dùng đường ngang ngõ tắt nào mà mời được người ta đến đây.
Lý Phong Tuấn đương nhiên nghe thấy ý vị khinh thường trong lời nói của Mộng Yến Mi nhưng anh ta không để tâm đến sự hoài nghi đó của Mộng Yến Mi mà phớt lờ bà ta.
Anh ta bước đến gần Vân Giai Kỳ và nói với cô: “Đứa bé ở trong phòng đúng không?”
“Đúng vậy: “Tôi có thể vào xem thằng bé không?”
“Được” Ngay lúc Vân Giai Kỳ đang định dẫn Lý Phong Tuấn vào phòng bệnh thì Mộng Yến Mi đã tiến lên một bước đứng chắn ở cửa ra vào, nhìn Lý Phong Tuấn một lượt từ trên xuống dưới.
“Cậu là bác sĩ của bệnh viện nào? Cậu tên là gì? Giấy chứng nhận trình độ bác sĩ của cậu đâu? Còn nữa, Vân Giai Kỳ, cô bị làm sao đấy hả? Đâu ra cái kiểu tùy tiện cho người khác vào phòng bệnh như vậy? Cậu ta có phải là bác sĩ chính thức không? Đừng có mà để cho