“Vậy anh nghĩ anh đang nói chuyện với ai?”
“Cô là cái thá gì mà dám dương oai diễu võ trước mặt tôi?”
“Đến vợ anh tôi còn dám đánh, anh nghĩ xem tôi là cái gì?” Lý Đông Hạo tức nghẹn như mắc xương cá ở cổ họng.
Nếu không phải là có nhiều người ở xung quanh như vậy, anh ta đã bất chấp phong độ của mình mà lao tới tát người phụ nữ này từ lâu rồi.
Lý Đông Hạo không phải là quý ông lịch thiệp không đánh phụ nữ.
Mặc dù Vân Giai Kỳ trông rất đẹp, nhưng miệng cô nói năng chanh chua không chừa một ai đã khiến cho anh ta mất hết thể diện.
“Tôi khuyên cô nên xin lỗi vợ tôi ngay bây giờ.
Trước khi tôi thực sự nghiêm túc.
Chỉ cần cô xin lỗi thì tôi có thể coi như chuyện chưa xảy ra” Lý Đông Hạo ra tối hậu thư.
Vân Giai Kỳ nghe vậy liền cảm thấy có chút tò mò: “Ồ?
Nghiêm túc? Anh muốn nghiêm túc như thế nào?” Đương nhiên Lý Đông Hạo không muốn nói thẳng ra những thủ đoạn đối phó với người khác của mình.
Anh ta hung hăng trừng mắt nhìn Vân Giai Kỳ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ đàn bà, cô đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.” Ngay khi anh ta vừa dứt lời, đột nhiên một giọng đàn ông lạnh lùng cất lên sau lưng anh ta.
“Cậu đang nói ai rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt?” Lý Đông Hạo tức giận quay đầu lại, còn chưa kịp nhìn thấy người đang bước tới liền chửi bới: “Là ai thích lo chuyện bao đồng?” Tuy nhiên, ngay khi nói xong anh ta đã hối hận.
Bạc Tuấn Phong đứng ở phía sau trịch thượng nhìn anh ta giống như một vị thần đang nhìn một con kiến vậy, ánh mắt mang theo sự giá buốt.
Lý Đông Hạo sợ hãi trước ánh mắt của người đàn ông đó.
Mục Tâm Liên nhìn thấy đó là Bạc Tuấn Phong, cô ta cũng ngạc nhiên: “Bạc… Bạc gia…”
“Tôi hỏi cậu, cậu đang nói ai rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt?” Lý Đông Hạo run rẩy nói: “Bạc gia, sao lại có thể gặp anh ở đây chứ? Thật là trùng hợp…” Anh ta nhất thời không thể hiểu được tại sao Bạc Tuấn Phong lại đột nhiên xuất