Ở khách sạn.
Vân Giai Kỳ ngủ nửa mơ nửa tỉnh, rất không thoải mái, cơ thể vẫn có cảm giác nhưng không tỉnh dậy nổi.
Xâu chuỗi lại những giấc mơ rời rạc thì cô mơ thấy Vũ Minh, mơ thấy Mạn Nhi và rất nhiều câu chuyện lạ lùng.
Trong lúc mơ màng cô bỗng cảm thấy có người ngồi bên giường mình, lập tức ngồi dậy, nhìn thấy là Bạc Tuấn Phong đang yên lặng nhìn cô.
Trong phòng chỉ bật hai ngọn đèn tường nên ánh sáng hơi u ám.
Ngoài cửa sổ thì trời đã tối đen.
Cô đột nhiên hoảng hốt hỏi: “Bé Bắc thế nào rồi?” Bạc Tuấn Phong nhìn cô nhưng không nói gì, anh còn đang sắp xếp lại suy nghĩ.
Vân Giai Kỳ thấy anh không nói gì càng gấp: “Rốt cuộc là thế nào rồi?” Nhất định là chuyển biến xấu rồi, nếu bé Bắc đã hạ sốt thì Bạc Tuấn Phong chắc chắn sẽ trả lời cô là bé Bắc không sao.
Nhưng anh lại không nói gì, có nghĩa là bệnh tình của Cung Bắc nhất định không tốt rồi.
“Không phải sốt bình thường” Bạc Tuấn Phong nói: “Bệnh của bé Bắc có hơi phức tạp.”
“Viện sĩ Lý nói thế nào?” Bạc Tuấn Phong nói: “Bác sĩ nói có thể bé Bắc bị suy giảm hệ miễn dịch, khả năng miễn dịch bị giảm, hiện giờ đã chuyển vào phòng vô trùng.” Anh tỉ mỉ diễn tả lại lời của Lý Phong Tuấn lại cho Vân Giai Kỳ nghe, nghe xong cô lập tức ngây người.
“Suy giảm miễn dịch?”
“Đó là bệnh gì?” Trước giờ cô chưa từng nghe qua bệnh này.
Nhưng bây giờ không thể lo nhiều nữa, Vân Giai Kỳ vội vàng xuống giường đi thay quần áo.
Bạc Tuấn Phong cản cô lại: “Bây giờ em chưa gặp nó được”
“Vì sao?” Vân Giai Kỳ nhíu mày: “Dì anh không cho em gặp à”
“Bây giờ bé Bắc đang ở trong phòng vô trùng, không ai vào thăm được hết” Vân Giai Kỳ thất hồn lạc phách ngã ngồi xuống giường, ảo não không thôi.
Bạc Tuấn Phong nghĩ cô đang tự trách mình, nói với cô: “Bệnh của bé Bắc không liên quan đến em, Lý Phong Tuấn nói bệnh này có rất nhiều nguyên nhân gây ra, chứ không phải là bị trong một