Cung Dận nói: “Trên trường kinh doanh, vì lợi ích, chuyện gì mà nhà tư bản không làm ra được! Vân Liên cũng sắp sụp đổ rồi thì ông ta còn để ý tới gì được nữa? Chuyện này, anh vẫn luôn không suy xét nhiều.
Vì thế, anh không rõ người phụ nữ tối hôm đó là ai”
Mộng Yến Mi nghe xong, trong lòng vẫn không có chút thoải mái nào, ngược lại càng trở nên rối ren hơn: “Vì thế, chuyện Vân Giai Kỳ là con gái của anh và Lâm Tĩnh Anh, là sự thật chắc như đỉnh đóng cột?”
Cung Dận trầm mặc một lúc: “Chuyện này, em cũng trách anh sao?” Ông ta cũng là người bị hại!
Mộng Yến Mi nói: “Em không trách anh, nhưng em cứ nghĩ tới anh và người phụ nữ kia có con gái…em lại như thể đang nuốt phải hàng trăm cây kim vậy!”
Cung Dận đau lòng ôm lấy bà ta: “Yến Mi, việc này đã qua lâu rồi, em cũng phải rạch ròi cứng nhắc với anh thế sao? Cứ cho Vân Giai Kỳ là con gái ruột của anh thì sao? Anh cũng sẽ không mang đứa con gái ấy về nhà họ Cung đâu”
“Đó là con gái ruột của anh, anh cũng không nhận sao?”
Cung Dận nói: “Cô ta có phải là con gái của anh hay không, một tờ giấy làm sao có thể chứng minh được? Ngộ nhỡ, có xảy ra sai sót nào đó, cũng không chắc đâu! Nếu em đã muốn xác thực, tại sao không xác minh lại một lần nữa mới coi là chắc chắn?”
“Anh vẫn còn nghỉ ngờ tính chân thực của tờ báo cáo này sao? Cung Dận, em nói cho anh biết, đây là giám định của cơ quan có thẩm quyền, anh không cần biết tính hoài nghi của nó thế nào, nó chính là hợp lệ, không có gì phải nghỉ ngờ cả! Chỉ là, anh không dám thừa nhận, đối diện với nó mà thôi!”
Mộng Yến Mi ấm ức nói: “Cô ta chính là con gái của anh, anh nói cho em, anh có nhận không?” Bỗng nhiên Cung Dận không nói nữa.
Ông ta không có ấn tượng sâu sắc với Vân Giai Kỳ.
Chỉ gặp vài lần, nhưng không ngờ rằng, người con gái ấy lại là con ruột của ông ta.
Nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Cung Dận nói: “Chuyện này, còn có ai biết nữa?” Mộng Yến Mi nói: “Anh hỏi em cái này làm gì?”
“Việc khẩn cấp trước mắt, không phải là tình hình bệnh tật Cung Bắc sao, những chuyện khác, anh không quan tâm.” Mộng Yến Mi