Ông ta nói: “Cho dù quá khứ đã xảy ra chuyện gì, từ ngày kết hôn với em.
Trong lòng anh chỉ có em, không bao giờ chứa thêm bất kỳ người con gái nào khác.
Những điều em lo lắng, sợ hãi, cho rằng anh phản bội em, đều không hề tồn tại.
Em đừng nghĩ lung tung nữa, biết chưa?”
“A Dận….
bất kể có xảy ra chuyện gì, anh cũng tuyệt đối không được phản bội em! Việc này, em có thể coi như đã qua rồi, không nhắc tới nữa.
Nhưng, anh không thể nhận người con gái ấy về nhà họ Cung! Em không cho phép”
Cung Dận không lập tức đồng ý.
Ông ta chỉ nói: “Em đừng nghĩ quá nhiều! Mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt đúng không?
Em vào phòng nghỉ của văn phòng anh nằm một chút đi” Mộng Yến Mi gật đầu.
Bà ta thật sự đã quá kiệt sức rồi.
Cả đêm Vân Giai Kỳ ngủ không yên giấc.
Có lẽ là vì nhớ Cung Bắc nên cô tỉnh từ rất sớm.
Vừa tỉnh dậy, cô liền vội vàng đi tới bệnh viện.
Bạc Tuấn Phong và Vân Giai Kỳ vừa tới bệnh viện, Cung Dận và Cung Phi cũng ở đó.
Vừa nhìn thấy Vân Giai Kỳ, sắc mặt của Cung Dận có chút thay đổi, vì từ Mộng Yến Mi ông ta được biết, Vân Giai Kỳ là con gái ruột của ông ta.
Ông ta không tự chủ liếc nhìn cô vài cái.
Hàng lông mày rất đẹp, môi đỏ răng trắng.
Trước giờ ông ta chưa từng để ý tới người con gái này, ngay lúc này, quả thực cũng có chút giống Cung Chiến.
Nhưng nếu không để ý về phương diện này thì ông ta cũng không nhận ra, dung mạo của người con gái này, lại có nét giống ông ta.
Đây chính là con gái của ông ta!
Người cô con gái mà Lâm Tĩnh Anh sinh cho ông ta?
Trước đây, ông ta luôn mong có một người con gái.
Nhưng Mộng Yến Mi rất “cố chấp”, lớn nhỏ đều phải là con trai.
Cung Dận vẫn luôn cảm thấy