Giai Kỳ ngây người một lúc: “Làm sao vậy?”
“Không có gì” Người đàn ông vùi gương mặt tuấn tú của mình vào cổ cô nói: “Anh nhớ em” Vân Giai Kỳ bật cười: “Mới có một ngày không gặp đã nhớ ôi tồi sao?
“Ừn” Bạc Tuấn Phong hôn nhẹ lên sau tai cô.
Chỉ là một nụ hôn nhẹ đã khiến phía sau tai cô đỏ bừng lên.
Giai Kỳ bực bội đẩy anh một cái, nhìn xung quanh cũng may là không có người giúp việc nào quanh đây, cô có chút ngượng ngùng nói: “Anh làm cái gì vậy?”
“Em có biết, anh thích nhìn dáng vẻ đỏ mặt của em đến nhường nào không.” Cũng vì câu nói này mà Giai Kỳ lại bị anh trêu ghẹo cho đỏ mặt thêm lần nữa.
Cô quay đầu định đi về phía phòng của mình.
Giai Kỳ cố tình bước đi cực kỳ nhanh, mà người đàn ông đi theo cô lại ung dung bước phía sau, giống như một con sư tử đang đi tuần tra trong lãnh địa của mình, thản nhiên chậm rãi bước đi, có điều vì anh lại có đôi chân dài, nên cho dù có đi chậm hơn nữa thì cũng không chậm hơn cô được.
Giọng nói của Bạc Tuấn Phong trầm thấp và cực kỳ có từ tính.
Vô cùng quyến rũ.
Đặc biệt là khi giọng nói ma mị như vậy truyền đến từ đỉnh đầu của cô, nhất thời làm cho cô cảm thấy chân mình bắt đầu mềm nhũn.
Giai Kỳ lảng tránh quay mặt sang chỗ khác, không nhìn vào anh.
Bạc Tuấn