Giai Kỳ yếu ớt uể oải được anh ôm trong vòng tay, cô hận bản thân mình thật không có sức chiến đấu, đến một nụ hôn cũng không chống đỡ được.
“Kỹ năng hôn của anh trở nên… lợi hại như thế từ khi nào vậy?” Giai Kỳ bất lực hỏi.
Bạc Tuấn Phong đầy ẩn ý đáp: “Do em dạy bảo tốt”
“Tôi dạy anh lúc nào?”
“Hử? Vẫn còn nói không có?” Bạc Tuấn Phong nói.
Giai Kỳ lại đáp: “Anh đừng có nói nhảm!” Người đàn ông này, đến những lúc chỉ có hai người lời nói thật không đáng tin cậy, nói đến chuyện xấu thì lúc nào cũng nhanh.
Bình thường nhìn dáng vẻ này, người lạ không thể gần, cũng không dễ bị khinh nhờn, chỉ có ở trước mặt cô, anh mới lộ ra bộ mặt thật của mình!
Đàn ông, quả nhiên đều cùng một giống loài!
“Không tranh luận với anh nữa, tôi muốn đi ngủ rồi” Giai Kỳ nói một câu chiếu lệ rồi đẩy anh ra.
Nhưng Bạc Tuấn Phong làm sao có thể để cô chạy thoát dễ dàng như thế được.
Trong lòng Giai Kỳ có chút hoảng sợ, vội vàng viện cớ: “Tôi không tiện cho lắm!”
“Hả?”
“Cái đó…tôi sắp đến ngày rồi, không được!” Bạc Tuấn Phong choáng váng, lúc này anh mới nhận ra rằng cô nói “không tiện” ở đây thì ra là sắp đến kỳ kinh nguyệt.
“Không thoải mái sao?”
“Không có” Cô có chút ngạc nhiên về sự tế nhị của người đàn ông này.
Trước đây, mỗi lần cô đến tháng, thỉnh thoảng có lúc cũng bị đau nhẹ, nhưng cũng có lúc bị đau đến độ đơn giản mà nói thì cực kỳ bi thảm, bụng dưới đau vô cùng, chân tay thì lạnh toát.
Thật không ngờ là anh vẫn nhớ.
Giai Kỳ lại có chút áy náy.
Dẫu sao thì, kinh nguyệt của cô tháng này cũng đã bị chậm lại vài ngày, lúc đầu cô cũng có hơi lo lắng.
Nên đây có thể không tính là một