Khi Cung Chiến nhìn thấy Cung Bắc ho ra máu trên lòng bàn tay, trái tim anh ta chợt run lên, ngay lập tức bấm chuông gọi y tá.
Trái với sự hoảng loạn của anh ta, ngược lại Cung Bắc rất bình tĩnh, cậu bé thẫn thờ nhìn máu mà mình ho ra lòng bàn tay, khóe môi yếu ớt cong lên, sau đó lại ho khan thêm một trận nữa.
Chỉ trong chốc lát, các y tá đã ngay lập tức lao vào.
“Tình hình của cậu chủ nhỏ sao rồi?” Cung Chiến nắm lấy tay cậu bé đưa cho y tá xem.
Y tá bước tới, nhìn thấy bọt máu trên tay Cung Bắc, thì vô cùng ngạc nhiên.
Cung Chiến lo lắng hỏi: “Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?” Y tá bước đến giường và hỏi sơ qua về tình hình của Cung Bắc.
Cung Bắc vô cùng yếu ớt đáp lại cô ta.
Sau khi cậu bé trả lời y tá xong thì dựa vào vòng tay của Cung Chiến, để mặc cho Cung Chiến dùng khăn ướt đã khử trùng từng chút từng chút một lau sạch lòng bàn tay và cả vết máu trên khóe miệng của cậu bé.
cảm nhận được hương vị của sự sợ hãi.
Anh ta sợ mình sẽ mất đi Cung Bắc, sợ những chuyện không may sẽ xảy ra với cậu bé.
Vì vậy, anh ta đau lòng mà ôm Cung Bắc vào lòng nói: “Cung Bắc, đừng sợ” Cung Bắc nói: “Cha ơi, Cung Bắc không sợ đâu, mẹ nói rằng Cung Bắc sẽ không có vấn đề gì cả, nên Cung Bắc không sợ: Trái tim của Cung Chiến bỗng chốc đập loạn.
Cậu bé này quá ỷ lại vào Vân Giai Kỳ, chỉ cần là lời cô nói thì đều có thể thuyết phục được cậu bé.
Cô nói cậu bé sẽ không gặp vấn đề gì cả, thì ngay lập tức Cung Bắc ngây thơ cảm thấy rằng mình sẽ ổn.
Cung Chiến cảm thấy hơi buồn một chút, nhưng sau đó lại khẽ mỉm cười: “Ừm, ngoan lắm” Nhờ những lời nói ngây thơ của Cung