Mộng Yến Mi vừa nghe nói Vân Giai Kỳ đã đặt một phòng vô trùng, bà ta vẫn có chút muốn phản đối.
“Ai cho con bé tự ý quyết định!? Chuyện đặt trước phòng vô trùng cũng không thảo luận với chúng ta, ngộ nhỡ bên cung cấp mà con bé tìm được lại làm ăn bất chính thì sao?”
Bạc Tuấn Phong nói: “Cô ấy đã liên hệ với Mộ Lâm Châu.
Phòng vô trùng là do Mô Lâm Châu đặt hàng thông qua phòng thí nghiệm của anh ta ở nước ngoài, tất nhiên là uy tín nhất”
Mộng Yến Mi nhất thời im bặt không trả lời được, đột nhiên nghĩ ra gì đó, nói nhỏ: “Giá của phòng vô trùng hẳn là rất đắt!
Bạc Tuấn Phong mỉm cười, nói: “Cô ấy đã trả tiền rồi!”
Mộng Yến Mi nghe vậy, lập tức mở to mắt: “Cái gì?”
Bà ta vẫn nghĩ Vân Giai Kỳ đợi bà ta thanh toán khoản tiền này.
Dù sao ở trong mắt bà ta, Vân Giai Kỳ là một nữ nhân nghèo kiết xác, chỉ có hai bàn tay trắng, nhà họ Bạc không thừa nhận cô ta, cô ta cũng không có vốn liếng gì.
Bà ta còn nghi ngờ người phụ nữ này còn nhân cơ hội này tính lừa bà một khoản!
Không ngờ Vân Giai Kỳ đã tự bỏ tiền túi, dùng tiên của bản thân đặt hàng phòng vô trùng, cũng không đòi tiền của Cung Thị!
Mộng Yến Mi không dám tin: “Chẳng phải giá của phòng vô trùng rất đắt đỏ sao?”
“Có giá khoảng mười lăm tỉ”
Trong mắt Bạc Tuấn Phong, khoản tiền này chẳng đáng bao nhiêu.
Dù sao cũng để cứu người.
Lúc Vân Giai Kỳ đặt hàng, mí mắt của anh cũng không buồn chớp.
Mộng Yến Mi nửa tin nữa ngờ: “
Tuấn Phong, cháu đang đùa dì à? Mười lăm tỉ, cô ta lấy đâu ra nhiều tiền như thế?”
Trong ấn tượng của bà ta, Vân Giai Kỳ là một vô công rồi nghề.
Bà ta cũng không nghĩ, cô đã dùng cách nào để có được