Bạc Tuấn Phong cau mày: “Đi!”
“Tuấn Phong, con không biết chuyện này? Chẳng lẽ con cảm thấy việc một phụ nữ đêm hôm khuya khoắt lại ở bên cạnh giường của đàn ông khác chăm bệnh là bình thường sao?”
“Còn cả Tống Hạo Hiên kia nữa!”
Mộng Yến Mi tiếp tục phàn nàn: “Tôi nghe nói, Vân Giai Kỳ bị từ hôn trước mặt nhà họ Tống! Nghe nói lúc đó Vân Giai Kỳ đã lừa bố mẹ Tống Hạo Hiên, nói Mạn Nhi là con nuôi của cô †a.
Cô ta vì muốn trèo cao ở Tống Thiên mà không từ thủ đoạn.
Ai biết về sau cô ta sẽ dùng thủ đoạn nào với con?”
Bạc Tuấn Phong nghe vậy thì trở nên mất kiên nhẫn.
Anh đột ngột đứng thẳng dậy, hành động bất ngờ này khiến Mộng Yến Mi có chút không biết phải nói gì.
“Lần này con đến là để truyền đạt lại mong muốn của cô ấy” Trên mặt của Bạc Tuấn Phong không có một chút biểu tình nào: “Con hy vọng các người nên biết rõ một điều, chính cô ấy là người cứu Cung Bắc, dì, cô ấy đã hết lòng hết dạ vì Cung Bắc, vậy mà dì lại đem cái ý nghĩa xấu xa độc ác này đổ lên người cô ấy, dì không cảm thấy bản thân hơi quá đáng rồi hay sao?”
Mộng Yến Mi nói không nên lời, sắc mặt tái mét, suýt chút nữa là không chống đỡ được.
Độc ác?
Bạc Tuấn Phong vậy mà lại cho rằng suy nghĩ của bà ta độc ác.
Lúc này Mộng Yến Mi cảm thấy bản thân thật sự quá oan ức.
Những gì bà ta nói đều là sự thật thôi mà.
Cung Dận ở bên cạnh nói: “Tuấn Phong, con đừng tức giận, dì của con chỉ là nóng vội mà nhất thời lỡ miệng thôi, con đừng để trong lòng”
“Một tuần sau, phòng