“Cô Vân Ngọc Hân, ca thụ tinh đã thành công!”
Hai ngày sau, Vân Ngọc Hân nhận được điện thoại của bác sĩ, trong điện thoại bác sĩ báo cho cô ta biết ca thụ tinh đã thành công.
Người mẹ mang thai hộ đã mang thai thành công.
Vân Ngọc Hân nghe xong không hề cảm thấy vui vẻ chút nào, suy cho cùng thì người mang thai không phải là cô ta!
Nhưng khi cô ta nghĩ rằng đứa trẻ được người mang thai hộ là kết tinh của cô ta và Bạc Tuấn Phong, trong lòng cô ta mới cảm thấy được an ủi phần nào.
“Chăm sóc tốt cho cô ấy, ngày sinh dự tính là khi nào?”
“Ngày sinh dự tính là ngày năm tháng ba năm sau.”
“Được, tôi biết rồi”
Sau khi Vân Ngọc Hân biết được tin tức, cô ta nóng lòng chạy đến nhà họ Bạc.
Bạc Ngạn Thiên đang ở trong phòng làm việc.
Vân Ngọc Hân đi tới trước cửa phòng làm việc, nhanh chóng đưa tay mở cửa ra, nhìn thấy Bạc Ngạn Thiên đang ngồi ở bàn viết thư pháp, cô ta chắp tay sau lưng bước vào, cười ngọt ngào nói với Bạc Ngạn Thiên: “Ông ơi!”
“Ngọc Hân đến đấy à?”
Bạc Ngạn Thiên cong khóe miệng, nói với cô ta: “Đến đây ngồi bên cạnh ông nội.”
Vân Ngọc Hân đi tới, ngồi xuống bên cạnh ông ta, năm lấy cánh tay của ông ta, vui mừng nói: “Ông nội, cháu có một tin tốt muốn nói với ông”
“Ồ? Tin tốt gì thế?”
“Ông lại có thêm