Doãn Lâm nói: “Vậy bây giờ nên làm gì?”
Vân Giai Kỳ nói: “Những phóng viên kia không phải là muốn phỏng vấn tôi sao? Vừa vặn, làm sáng tỏ chuyện này trước mặt bọn họ cũng coi như trực tiếp trả lời”
Cô không muốn tiếp tục trốn tránh.
Doãn Lâm căng thẳng nói: “Cô hấp tấp ra ngoài, rất nguy hiểm”
“Không phải cậu sẽ bảo vệ tốt cho tôi sao?”
Vân Giai Kỳ toàn tâm tín nhiệm Doãn Lâm.
Cô biết rõ Doãn Lâm sẽ không ngại dùng hết khả năng để bảo vệ cô.
Doãn Lâm nghe vậy, quay người đi một cái mạnh: “Có cần đợi cậu chủ Bạc về xử lý không?”
“Không cần, đợi anh ta sao? Chẳng lẽ muốn tôi đợi đến lúc đầu bạc răng long sao?”
Nhiều ngày như vậy, hoàn toàn không có tin tức của anh ta.
Vân Giai Kỳ sớm đã không ôm bất cứ hy vọng nào về anh ta rồi.
Lúc này Doãn Lâm mới gật gật đầu.
Vân Giai Kỳ nói với anh ta: “Cậu chờ tôi một chút, tôi chỉnh trang lại đã”
Cô quay lại phòng, chải chuốt lại một chút, không muốn ra ngoài với gương mặt tiều tụy như thế.
Đợi tới khi Vân Giai Kỳ lại ra khỏi phòng, Doãn Lâm thấy cô đã dùng một ít đồ trang sức trang nhã, trang điểm một chút lên khuôn mặt tiều tuy của mình.
Vân Giai Kỳ nói: “Đi thôi”
Doãn Lâm hơi chần chừ, rồi đi theo sau lưng của cô.
Vân Giai Kỳ đứng trước cổng chính, bàn tay đặt trên cửa, cô hít một hơi thật sâu, sau đó đột nhiên đẩy cửa ra.
Trong nháy mắt, đủ loại ánh mắt bao vây cô.
Vô số ánh mắt dò xét, nghỉ ngờ, phãn nộ nhìn về phía cô.
“Ra rồi! Cô ta ra rồi!”
“Là cô ta!”
“Thứ con gái đê tiện này, con hồ ly tinh này, cuối cùng cũng dám ra mặt rồi!”
Vân Giai Kỳ còn chưa bước ra khỏi cửa, mười mấy quả trứng thối đã bay đến ‘Bụp