Vân Giai Kỳ có lý do để nghi ngờ, những lời mà Vân Ngọc Hân đã nói đó toàn bộ đều có ý nghĩa.
Bạc Tuấn Phong trả lời: “Anh sẽ điều tra rõ chuyện này rồi sẽ cho em một lời giải thích”
“Nếu như anh không làm chuyện đó thì cần gì phải đi điều tra rõ ràng? Không làm thì chính là không làm, làm sao phải nói nhiều lời lẽ hoang phí để đi chứng minh nó không tồn tại chứ”
Bạc Tuấn Phong cau mày: “Em muốn nghĩ thế nào thì nghĩ”
Vân Giai Kỳ: “Vô tình gây rắc rối thì cũng phải có chừng mực”
Bạc Tuấn Phong có vẻ phiền não.
Vân Giai Kỳ tự giễu cười một tiếng.
Đột nhiên cô nói: “Bạc Tuấn Phong, tất cả mọi người đều nói tôi không xứng với anh, anh cảm thấy thế nào? Có phải là †ôi không xứng với anh không?”
Cô chỉ muốn có được một câu trả lời từ anh.
Cho dù chỉ là một từ “xứng” thôi cô cũng đã cảm thấy thanh thản lòng mình rồi.
Chỉ cần anh cho cô một câu trả lời chắc chắn, Vân Giai Kỳ sẽ hạ quyết tâm, cho dù trong tương lai có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, cô sẽ không bao giờ từ bỏ việc tin tưởng người đàn ông này cho đến cuối cùng.
Nhưng điều đang xảy ra lại là một bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ.
Bạc Tuấn Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô, đề phòng cô sẽ hỏi một câu hỏi khác vô cùng nực cười.
Trái tim của Vân Giai Kỳ đã hoàn toàn nguội lạnh, bắt đầu từ từ đông cứng lại.
“Anh đi ra ngoài đi…” Vân Giai Kỳ đuổi anh ra khỏi phòng.
“Tôi muốn yên tĩnh một mình”
Bạc Tuấn Phong buông tay cô ra.
“Em bình tĩnh lại đi, từ từ suy nghĩ kỹ những điều gì nên nói, những điều gì không nên hỏi”
Nói xong, anh quay người lại rời khỏi phòng tắm.
“Rầm!”
Cánh cửa