Bạc Tuấn Phong kéo cô vào trong lòng, nhấc bổng cô lên rồi ôm vào trong lòng, quay người đi vào biệt thự.
Phía sau lưng, vẫn còn rất nhiều âm thanh xì xào bàn tán.
Các phóng viên lũ lượt chạy theo nhưng bị Doãn Lâm và Tân Khải Trạch giữ lại ngoài cửa.
Khoảnh khắc cánh cửa lớn đóng lại, cả thế giới bỗng chốc trở nên im lặng.
Bạc Tuấn Phong tức giận hét lớn: “Người đâu rồi?”
Người giúp việc lập tức nhanh chóng đi tới.
Bạc Tuấn Phong ra lệnh cho bọn họ: “Mau chuẩn bị một bộ quần áo thật sạch sẽ.”
“Vâng”
Anh bế Vân Giai Kỳ lên trên tầng, đi vào phòng tắm ở bên trong phòng ngủ, đổ đầy nước ấm vào trong bồn tắm, ôm cô vào trong lòng, một tay thuận tiên cởi cúc áo của cô ra.
Sau khi cởi bỏ quần áo, Vân Giai Kỳ đang ở giữa tình trạng vô cùng mơ hồ, cảm thấy cơ thể của bản thân đang vô cùng lạnh lẽo, chẳng bao lâu đã được xua tan đi bởi dòng nước ấm.
Bạc Tuấn Phong ngồi bên cạnh bồn tắm, một tay cầm lấy cánh tay cô, tay còn lại cầm bông tăm lên, đổ sữa tắm lên trên để lau sạch sẽ cơ thể của cô.
Nhìn thấy cô cúi đầu xuống, Bạc Tuấn Phong không nói bất cứ lời nào, các động tác trên tay anh bỗng nhiên dừng lại, chợt hỏi: “Vân Giai Kỳ, em không tin anh sao?”
Vân Giai Kỳ ngẩng đầu lên, ánh mắt u buồn.
“Bạc Tuấn Phong, anh có tin tôi không?”
Bạc Tuấn Phong trả lời: “Anh tin em”
“Anh có tin mối quan hệ giữa tôi và Tống Hạo Hiên là trong sạch không?”
Vân Giai Kỳ lại hỏi.
Đột nhiên Bạc Tuấn Phong lại không nói bất cứ lời nào.
Cô bật cười nói: “Anh nhìn xem, giữa chúng ta không hề tin tưởng lãn nhau, hà cớ gì mà anh phải hỏi tôi có tin anh không?
Tin tưởng thì phải xuất phát từ hai phía”
“Nếu như anh hoàn toàn tin