Lâm Thanh Thủy đột nhiên đứng lên, nhìn chăm chằm vào bóng lưng của cô, điên cưồng chất vấn: “Cô thì xứng với anh ấy sao? Cô thì có tư cách ư? Vân Giai Kỳ, cô là cái thá gì chứ?”
Bước chân của Vân Giai Kỳ dừng lại.
“Cô cũng chỉ là một đứa con bị nhà họ Tống vứt bỏ, là một người phụ nữ đã bị từ hôn, cô cũng chỉ là một chiếc giày rách mà thôi.
Cô cho rằng không phải cô thì Bạc Tuấn Phong sẽ không lấy à? Cô quá ngây thơ rồi! Sớm muộn gì thì anh ấy cũng chẳng còn hứng thú gì với cô nữa đâu! Đến lúc đó, cho dù không phải là tôi thì cũng sẽ có những người phụ nữ khác mạnh mẽ cướp mất anh ấy từ trong tay cô! Cô không thể giữ chặt được trái tim của anh ấy, cũng không xứng đáng có được anh ấy!”
Vân Giai Kỳ không thèm để ý đến lời cô ta nói, cô kéo cửa nhanh chóng bước ra ngoài.
Lâm Thanh Thủy không cam lòng đuổi theo ra đến tận cửa, cô ta chỉ vào bóng lưng của Vân Giai Kỳ rồi mắng: “Mọi người nói rất đúng! Cô chính là con điếm được kỹ nữ nuôi lớn, từ nhỏ đã biết làm thế nào để mê hoặc đàn ông rồi!”
“Cô cho rằng chỉ dựa vào những mánh khóe bẩn thỉu kia thì có thể khiến cho Bạc Tuấn Phong mê đắm cô cả đời này sao? Hôm nay cô cứ đắc ý đi! Hừ, tôi cũng muốn xem xem, cô có thể đắc ý bao lâu nữa!”
Trên hành lang, nhân viên phục vụ đi tới đi lui, sau khi nghe được lời nói tràn đầy ý làm nhục như vậy, ai nấy đều quay sang nhìn về phía Vân Giai Kỳ.
Đủ loại ánh mắt khác nhau tập trung vào trên người cô như muốn nhìn xuyên thấu cô.
Vân Giai Kỳ quay người lại, “ô” lên một tiếng sau đó nói đầy ẩn ý: “Vậy tôi đây sẽ chống mắt lên chờ ngày đó tới!”
Thấy cô đáp trả bằng giọng điệu trào phúng như vậy, Lâm Thanh Thủy cảm thấy trên mặt mình như có ngọn lửa thiêu đốt!
Với Vân Giai Kỳ mà nói,