Vân Giai Kỳ hít một hơi thật sâu, hai tay đặt lên tay lái, chân giãẫm mạnh vào chân ga.
Sau khi về đến nhà, Vân Giai Kỳ vừa mới đẩy cửa ra thì đã nhìn thấy Bạc Tuấn Phong đang ngồi trên salon.
Ánh sáng ấm áp chiếu thẳng vào người đàn ông tuấn tú kia, trong anh vừa yên tĩnh lại vừa quyến rũ.
Vân Giai Kỳ đi tới bên cạnh anh, đưa mắt nhìn thì thấy anh đang xem tạp chí tài chính.
Bạc Tuấn Phong ngẩng đầu lên, khi thấy cô đã về thì nhanh chóng cất quyển tạp chí, lên tiếng hỏi: “Sao em về trễ thế?”
Vân Giai Kỳ không trả lời anh.
Sắc mặt của cô lúc này thật sự có thể dùng từ buồn rầu, thảm thương để hình dung.
Khi nhìn thấy dáng vẻ ủ rủ này của cô, anh cũng không biết cô lại đang tức giận điều gì.
Trên thực tế, trên suốt đường đi về nhà, Vân Giai Kỳ vẫn luôn tự trấn an bản thân mình.
Thế nhưng cô thật sự không nghĩ được rốt cuộc Lâm Thanh Thủy đã dùng thủ đoạn gì!
Một mặt cô tin tưởng Bạc Tuấn Phong thế nhưng một mặt lại cảm thấy vô cùng nghỉ ngờ.
Làm sao cô có thể nghĩ ra âm mưu giữa Lâm Thanh Thủy, Vân Ngọc Hân với những người phụ nữ kia được chứ?
Chỉ là trong lòng cô cảm thấy mất thăng bằng, vô cùng tủi thân.
Dù sao thì việc một người phụ nữ trông khó ưa như thế cứ đứng trước mặt cô ngang ngược, khoe khoang như thế khiến cô cảm thấy vô cùng tức giận!
Mặc dù cô luôn tỏ ra bình thường trước mặt nhiều người thế nhưng Vân Giai Kỳ thừa nhận cô đã bị kích thích một chút.
Vân Giai Kỳ đưa tay cầm lấy ly nước trên bàn, uống một hơi cạn sạch.
Bạc Tuấn Phong lên tiếng hỏi: “Em đi đâu đấy?”
Vân Giai Kỳ vừa nghĩ tới dáng vẻ ra oai trước mặt cô của Lâm Thanh Thủy, thế mà bây giờ người đàn ông này lại tỏ ra như không có gì xảy ra, còn hỏi