“Rồi sẽ có thôi” Bạc Tuấn Phong nói: “Sau này chúng ta sẽ có một đứa con kháu khỉnh, đáng yêu, cho dù là con trai hay con gái thì anh đều thích”
Bởi vì là cô, cô sinh con cho anh vì thế anh sẽ luôn cưng chiều đứa con đó.
Vân Giai Kỳ thâm nói trong lòng.
Ngốc ạ, đã có rồi đây.
Thế nhưng cô không thèm nói cho anh nghe đâu.
Cô muốn nhìn xem tới bao giờ thì người đàn ông này mới phát hiện ra bí mật này của cô!
“Ông nội, không xong rồi…”
Đêm đã khuya, nhà họ Bạc vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Vân Ngọc Hân tủi thân, quay sang nói với Bạc Ngạn Thiên:”Hình như cháu bị người khác hại rồi”
Cô ta bắt đầu kể hết mọi chuyện cho Bạc Ngạn Thiên nghe.
Lúc Vân Ngọc Hân từ nhà trọ của Lâm Thanh Thủy về nhà, cô ta càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng, vì thế liền gọi điện thoại cho bác sĩ phẫu thuật của cô ta, thế nhưng lại không thể gọi được cho bác sĩ.
Sau khi gọi tới chỗ bệnh viện thì mới biết vị bác sĩ kia đã từ chức, ra nước ngoài đi đến một nơi xa từ tuần trước.
Vân Ngọc Hân bắt đầu cảm thấy luống cuống.
Bây giờ cô ta bắt đầu hoài nghi, có lẽ Lâm Thanh Thủy đã mua chuộc được vị bác sĩ phẫu thuật thụ tinh ống nghiệm kia.
Đứa con trong bụng cô ta bây giờ không phải là con của cô ta và Bạc Tuấn Phong mà là của Lâm Thanh Thủy và Bạc Tuấn Phong.
Dù sao thì Lâm Thanh Thủy cũng không thiếu tiền, thứ cô †a thiếu là gen của nhà họ Bạc.
Bởi vậy nên cô ta mới mua chuộc vị bác sĩ kia, đổi trắng thay đen lợi dụng Vân Ngọc Hân, để đạp lên cô ta và đưa con trai mình lên.
Vân Ngọc Hân cảm thấy vô cùng tức giận, vội vàng đi tìm Bạc Ngạn Thiên,