“Nếu cháu không thừa nhận, bọn chúng chỉ là con ngoài giá thú” Bạc Tuấn Phong cười lạnh nói: “Mà đã là con ngoài giá thú thì không cần thiết phải giữ lại!”
“Quả thật là Lâm Thanh Thủy đã dùng thủ đoạn, nhưng suy cho cùng hai đứa trẻ này cũng vô tội mà!”
Bạc Tuấn Phong nói: “Đây là chuyện riêng của cháu, tốt hơn hết là dì đừng nên hỏi quá nhiều!”
Trong chốc lát Mộng Yến Mi cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Bà ta không hỏi nhiều thì sao mà được!
Bây giờ Lâm Thanh Thủy đã mang thai một cách thuận lợi rồi, hai đứa trẻ này cũng chính là niềm hy vọng của Cung Bắc.
Tuy rằng bà ta biết suy nghĩ của bản thân có hơi ích kỷ, nhưng bà ta cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đặt hy vọng lên hai đứa trẻ này.
Mộng Yến Mi thuyết phục Bạc Tuấn Phong từng bước một: “Sao cháu không đồng ý nhận hai đứa trẻ này? Đợi sau này khi phân chia tài sản, cháu có hai đứa nó thì sẽ được thừa kế thêm hai phần tài sản.
Đối với cháu mà nói, đây chẳng phải là chuyện tốt sao?”
Bạc Tuấn Phong cảm thấy vô cùng nực cười.
“Dì cảm thấy cháu sẽ quan tâm tới hai phần tài sản thừa kế đó sao?”
“Còn không phải sao! Tuấn Phong, những thứ như danh vọng và tài sản, lúc mà cháu có thì cháu lại gạt bỏ không thương tiếc, nhưng mà khi cháu không có bất kỳ thứ gì trong †ay, còn có cái gì đáng giá hơn danh vọng và tài sản nữa chứ?”
“Đừng nói nữa” Anh không muốn nghe.
Con của anh mà anh cũng không có quyền quyết định sao?
Cho dù Lâm Thanh Thủy được Bạc Ngạn Thiên bảo vệ, đến khi cô ta sinh ra con của anh thì anh cũng sẽ không nhận.
Anh không nhận thì chắc chắn hai đứa trẻ đó sẽ không có danh phận.
Mộng Yến Mi biết Bạc Tuấn Phong rất cứng đầu, nói nhiều với anh như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Cho nên chuyện này chấm dứt tại đây.
Mộng Yến Mi nói: “Thôi vậy! Dì sẽ không can thiệp vào chuyện này nữa!”
Với sự hiểu biết của bà ta về Bạc