Vừa nhìn thấy cô, cậu bé tủi thân bổ nhào vào lòng cô ngay lập tức, bày tỏ nỗi nhớ mong của mình.
“Mẹ, con còn tưởng mẹ không cần Cung Bắc nữa…”
Nghe thấy giọng điệu ấm ức của Cung Bắc, trong chốc lát Vân Giai Kỳ cảm thấy đau lòng.
Cô nói: “Mấy ngày vừa rồi, mẹ bận chút việc nên không có thời gian đến đây, sao mẹ có thể không cần Cung Bắc được chứ?”
Cung Bắc ở trong lòng ngẩng đầu lên chớp mắt nhìn cô.
Chính vì ánh mắt trìu mến này, Vân Giai Kỳ lại cảm thấy đau lòng ôm chặt lấy cậu bé.
“Mấy ngày nữa, mẹ sẽ đón con xuất viện, sau đó đưa con đến nhà của mẹ.
Mẹ sẽ chăm sóc cho con thật tốt, có được không nào?”
“Vâng ạ” Cung Bắc đồng ý ngay lập tức.
“Vậy con có nhớ nhà không, lỡ như đến một ngày nào đó, con khóc lóc đòi về nhà thì sao?”
Cung Bắc khôn khéo nói: “Mẹ ở nơi nào thì nơi đó chính là nhà của con”
Câu nói này thật sự rất ấm lòng!
Vân Giai Kỳ không ngờ, Cung Bắc lại xem cô là nhà.
“Cung Bắc, sao con lại đáng yêu thế cơ chứ?” Vân Giai Kỳ thích thú véo khuôn mặt nhỏ của Cung Bắc.
Nếu như đứa trẻ này là con ruột của cô thì tốt biết mấy!
Cung Bắc nói: “Con đáng yêu thế này, vậy thì mẹ có muốn yêu thương con nhiều hơn một chút không ạ?”
“Mẹ yêu con nhất!”
“Thật không ạ?” Cung Bắc nửa tin nửa ngờ: “Mẹ sẽ yêu con nhiều hơn yêu chú họ đúng không ạ?”
Vân Giai Kỳ cảm thấy hơi chột dạ một cách khó hiểu.
Đột nhiên cô nghĩ đến Mạn Nhi.
Vân Giai Kỳ đáp: “Ha ha ha, Cung Bắc, bây giờ con đang xếp thứ hai ở