Vê chuyện tính cách của Mạn Nhi có thay đổi lớn, quả thực có chút kì lạ, nhưng trong thời gian ngắn anh không biết nên điều tra từ đâu.
Một đứa trẻ sẽ không tự nhiên đổi tính rõ rệt.
Anh chỉ là không biết tìm đáp án từ đâu.
Nếu nói là thời kì nổi loạn, tính cách thay đổi nhiều thì có thể chấp nhận được, nhưng Mạn Nhi mới có năm tuổi, qua sinh nhật chỉ mới sáu tuổi, còn lâu mới đến thời kì nổi loạn, sao tính cách lại thay đổi như thế này.
“Một đứa trẻ sẽ không dưng đổi tính đổi nết vậy đâu…”
Bạc Tuấn Phong nói: “Em không cần nghĩ nhiều như vậy, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn đón Cung Bắc ra viện”
“Ừm” Vân Giai Kỳ lấy lại tinh thần.
Ngày mai là ngày Cung Bắc ra viện, cũng là sinh nhật của ba đứa nhỏ.
Có lẽ đợi đến ngày mai, mọi thứ sẽ ổn lại.
Sáng sớm hôm sau.
Vân Giai Kỳ đã dậy từ sớm, làm xong bánh kem, bỏ vào lò vi sóng, hẹn giờ, lại nặn năm cây kẹo hình người, sau đó dọn dẹp đồ đạc, đi tới bệnh viện đón Cung Bắc về nhà.
Khi Bạc Tuấn Phong và Vân Giai Kỳ tới bệnh viện, Cung Bắc đã thay bộ đồ bệnh nhân ra.
Gặp Cung Bắc, Vân Giai Kỳ nhìn thấy cậu đeo một chiếc khẩu trang dày cui.
Sau khi rời khỏi môi trường vô trùng, khả năng miễn dịch của cậu rất yếu.
Ở bên ngoài, cậu bé phải dựa vào khẩu trang để chống lại virus và vi khuẩn.
Cậu bé cũng không thể đi tới nơi đông người nữa.
Đeo khẩu trang vào, Cung Bắc chỉ lộ mỗi đôi mắt ra bên ngoài.
Khi cậu bé nhìn thấy Vân Giai Kỳ, cười đến mức đôi chân mày cong