Vân Giai Kỳ đón Cung Bắc về nhà, vì là sinh nhật của Cung Bắc nên Cung Dận, Cung Chiến, Cung Phi, Mộng Yến Mi đều tới.
Vừa hay, ngồi đủ một chiếc bàn lớn.
Vân Giai Kỳ đưa Cung Bắc vào phòng vô trùng trước, cho cậu bé thích ứng với môi trường, sau đó liền đi vào bếp, chuẩn bị trổ tài.
Đến giờ cơm trưa.
Người giúp việc vào trong bếp, lần lượt dọn những món ăn thịnh soạn mà Vân Giai Kỳ đã chuẩn bị lên bàn.
Cung Chiến bế Cung Bắc từ phòng vô trùng ra.
Mộng Yến Mi cùng với Cung Dận cũng ngồi vào bàn.
Họ vừa mới vào chõ liền nhìn thấy một bàn tiệc trưa thịnh soạn, có phần líu lưỡi không nói nên lời.
Vân Giai Kỳ đã đầu tư tâm sức vào cả bàn tiệc này, mỗi một món ăn vừa tinh tế đẹp đẽ, lại vừa hấp dẫn người ta, quả thực đầy đủ cả sắc lẫn hương, cho dù so sánh với đầu bếp hàng đầu của nhà họ Bạc hay nhà họ Cung cũng không mảy may thua kém!
Mộng Yến Mi trước đó vẫn còn coi thường chuyện Vân Giai Kỳ nói sế tự mình làm cơm.
Dẫu gì cũng là con gái nhà quyền quý chân chính, mười ngón tay không dính nước xuân, nào có chuyện xuống bếp nấu ăn? Nơi phòng bếp là chỗ dành cho những kẻ thấp kém mạt hạng.
Mộng Yến Mi từ nhỏ đến lớn cũng rất hiếm khi có cơ hội đặt chân vào phòng bếp.
Thế mà nhìn một bàn tiệc trưa dày công nấu nướng này, bà ta không khỏi khuất phục từ tận đáy lòng!
Hóa ra, một người phụ nữ biết nấu ăn lại có sức hấp dẫn đến như vậy!
Cung Dận cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên: “Vân Giai Kỳ, đây đều là do con làm à?”
Vân Giai Kỳ gật gật đầu.
Cung Dận không nén được có chút nghi ngờ: “Nếu con không nói ra là con làm, ta còn nghĩ là do đầu bếp hàng đầu làm đấy”
Ông ta còn chưa nếm thử, nhưng nhìn qua thấy rất ngon miệng.
Trước giờ luôn ăn sơn hào hải vị nên khẩu vị của Cung Dận cũng càng khó tính hơn, tuy rằng đầu bếp hàng đầu của nhà họ Cung luân phiên đổi mới món ăn, nhưng cũng đã không có khả năng khiến ông ta cảm thấy thỏa mãn nữa.
Nhưng không biết vì lẽ nào, nhìn thấy những món ăn