Trong tưởng tượng của anh ta, nhân vật lớn có thân phận như Bạc Tuấn Phong chắc chắn rất kiêu ngạo trước mặt anh ta.
Nhưng có thể thấy được Bạc Tuấn Phong tôn trọng anh ta.
Mạnh Đồng Thanh cười gật đầu: “Vào trong đi!”
Bạc Tuấn Phong và Vân Giai Kỳ đi theo vào phòng làm việc.
Phòng làm việc không lớn, nhưng cho người ta một cảm giác lạnh lếo kỳ lạ.
Mạnh Đồng Thanh ngồi xuống trước sô pha, mời trợ lý rót nước cho hai người.
“Tình trạng của cô nhà, tôi đã nghe anh Tân Khải Trạch trình bày một phần rồi, thông qua phản ứng của đứa trẻ, tính tình thay đổi lớn trong khoảng thời gian ngắn thì quả thật hơi kỳ lạ, vốn dĩ tôi cho rằng, hôm nay anh Bạc sẽ đưa đứa trẻ qua đây”
Bạc Tuấn Phong nói: “Tính tình đứa trẻ bây giờ không ổn định lắm, không tiện”
“Vậy lần sau chúng ta có thể hẹn lại thời gian, tôi không ngại đích thân ghé nhà xem thử tình trạng của đứa trẻ.”
Vân Giai Kỳ lo lắng nói: “Gần đây Mạn Nhi thay đổi rất kì lạ, tính cách nó lúc trước rất dịu dàng, rất ngoan, rất nghe lời, bây giờ biến thành rất ngang ngược, nói năng hung ác với tôi, quả thật hoàn toàn khác với lúc trước”
Mạnh Đồng Thanh gật đầu: “Những tình trạng này tôi đều hiểu rõ, tôi cũng nghỉ ngờ, đứa trẻ đã bị người ta tiến hành thôi miên phẫu thuật, nhưng nói chung, thôi miên phẫu thuật không phải chuyện hoang đường đến nỗi có thể xoá đi trí nhớ”
“Nhưng, hình như con bé không nhận ra tôi nữa…”
Vân Giai Kỳ càng nói, vẻ mặt càng cô đơn: “Tất cả hạnh phúc tốt đẹp của chúng tôi, con bé đều không nhớ nữa”
Mạnh Đồng Thanh lặng lẽ nói: “Thôi miên chia thành mười mức độ, một lần thôi miên phẫu thuật, không thể thành hình, đây là một quá trình vô cùng thống khổ, đứa trẻ càng chống lại, càng bài xích, thôi miên càng dễ thất bại”
“Vậy tại sao con bé lại trở nên xa lạ như vậy, giống như mất đi tất cả