“Luôn có những trường hợp ngoại lệ, có lẽ sẽ có những ký ức cô bé mãi mãi không nhớ ra, cũng sẽ có những ký ức cô bé sẽ nhớ ra.
Nhưng mà, như Tân Khải Trạch đã nói, tính cách của bé thay đổi nhiều, tôi nghĩ răng có điều kì lạ ở đây”
Vân Giai Kỳ căng thẳng nhìn Bạc Tuấn Phong một cái.
Từ đầu đến giờ, người đàn ông này luôn nhíu chặt mày.
Nghe đến đây, anh nghỉ ngờ hỏi: “Anh cảm thấy kì lạ ở đâu?”
“Cho dù là phong ấn ký ức, nạp những ký ức giả vào não cô bé qua phương pháp thôi miên, và tính cách của một đứa trẻ ngoài được hình thành lúc đầu thì còn có phần về sau, song một đứa trẻ luôn ngoan hiền thì tính cách không đến nỗi bị ảnh hưởng chỉ với mấy phương pháp thôi miên.
Đột nhiên tính cách lại thay đổi nhiều như thế, tôi nghi ngờ…”
Mạnh Đồng Thanh suy nghĩ một lúc, giọng đột nhiên trầm xuống: “Phương pháp thôi miên này khiến đứa trẻ sinh ra một nhân cách thứ hai.”
Vân Giai Kỳ hoàn toàn ngẩn người: “Nhân cách thứ hai?”
“Ừm, tên gọi khác là hai nhân cách hoặc chính là đa nhân cách”
Vân Giai Kỳ kinh hãi.
Những chuyện như thế này, cô chỉ nhìn thấy trên phim ảnh.
Không ngờ sẽ xảy ra với Mạn Nhi!
Cô nhất thời hoảng hốt.
“Hai nhân cách này, một loại là ngây thơ, đại diện cho nhân cách vốn có của cô bé, hồn nhiên, rạng ngời, đó là Bạc Mạn Nhi chân chính.
Nhưng khi sinh ra tính cách thứ hai, lại là một cô bé u ám.
Hai tính cách này độc lập với nhau, hơn nữa, những kí ức về tính cách kia sẽ không thể cùng tồn tại”
“Ý anh là phương pháp thôi miên có thể dẫn tới tâm thần phân liệt?” Bạc Tuấn Phong hỏi.
“Chính là ý này.
Nhưng dù sao, chưa gặp được cô bé thì tôi cũng không dám khẳng định”
Lúc Bạc Tuấn Phong và Vân Giai Kỳ ra khỏi phòng khám, Vân