Vũ Minh bước vào trong phòng bệnh, nhìn thấy Bạc Tuấn Phong đang ngồi trên giường, một tay quấn băng gạt, tay kia đang truyền máu.
Anh mất khá nhiều máu, các bác sĩ đều bất ngờ trước thể chất vượt trội của người đàn ông này, đổi lại người khác lâm vào tình trạng này, đã sớm ngất xỉu, vậy mà anh vẫn còn tỉnh táo.
Vũ Minh nhìn khuôn mặt trắng bệch không còn huyết sắc của Bạc Tuấn Phong, đau lòng nói: “Cha, cha bị thương có nặng không?”
Cậu bé vừa nhìn thấy Bạc Tuấn Phong đang truyền máu, lại nhớ đến vũng máu kinh người trong phòng khách, vẻ mặt có chút lo lắng.
Bạc Tuấn Phong nói: “Không sao cả, ngoan”
“Cha nhìn qua cũng không giống dáng vẻ “không sao cả”chút nào đâu” Vũ Minh nào có vẻ tin lời của anh.
Vân Giai Kỳ nói: “cha bây giờ đã không sao rồi, vết thương đã được làm sạch và băng bó tốt lắm”
Vũ Minh quay người, có chút ngập ngừng hỏi: “Là Mạn Nhi làm sao?”
Vân Giai Kỳ trong phút chốc không biết phải trả lời như thế nào.
Đúng là Mạn Nhi làm.
Nhưng Mạnh Đồng Thanh nói Mạn Nhi có thể là do thuật thôi miên làm cho nhân cách bị phân liệt.
Mạn Nhi bây giờ, không còn là Mạn Nhi ấm áp và đáng yêu trong ký ức của cô.
Mạn Nhi sẽ không làm bất cứ điều gì gây hại cho người khác!
Thấy Vân Giai Kỳ không trả lời, Vũ Minh có chút tức giận: “Nếu là em ấy làm, con sẽ không tha thứ cho em ấy!”
Vân Giai Kỳ nói: “Vũ Minh, con đừng quá căng thẳng”
Cô vốn dĩ không muốn làm to chuyện khiến nhiều người biết đến việc này.
‘Vũ Minh không thể chấp nhận sự thật là Mạn Nhi đã làm Bạc Tuấn Phong bị thương.
Vân Giai Kỳ ôm cậu bé đến bên giường, hỏi: “Con có buồn ngủ hay không?”
Vũ Minh lắc đầu: “Không buồn ngủ”
Cậu bé làm sao mà còn buồn ngủ được.
Khi nghe tin tai