Nhìn thấy cô giống như nhìn thấy đức chúa trời vậy.
Vân Giai Kỳ vội hỏi: “ Làm sao vậy?”.
Tiên Hiệp Hay
“Chúng tôi làm theo lời căn dặn của cô, nhốt con bé ở trong phòng.
Ban đầu con bé la khóc om xòm, sau đó suýt thì lấy đồ vật để rạch thương bản thân”
“Vậy con bé đâu?”
“Chúng tôi không liên lạc được với cô, chỉ đành tự ý dùng dây thừng trói con bé lại rồi nhốt ở trong phòng.
Chúng tôi cũng không biết nên làm thế nào, từ trước đến giờ chưa từng gặp phải chuyện này…”
Vân Giai Kỳ đi cùng người giúp việc lên gác, Bạc Tiêu Dương cũng bám theo sau.
Vừa mới đẩy cửa phòng ra liền thấy trong phòng đang bật đèn sáng trưng.
Mạn Nhi đang nằm trên giường, đôi bàn tay bị trói ra đằng sau, miệng bị băng dính dán chặt, toàn thân đang giẫy giụa vùng vẫy.
Vừa nhìn thấy Vân Giai Kỳ, cô bé lập tức trợn tròn mắt.
Trong ánh mắt cô bé có mang một chút căng thẳng và sợ hãi.
Vân Giai Kỳ bước đến, vừa mới bóc miếng băng dính dán trên miệng cô bé ra, Mạn Nhi lập tức bật mạnh người ngồi dậy, không biết lấy sức lực từ đâu ra cắn chặt vào mu bàn tay cô một phát.
“AI Vân Giai Kỳ nhất thời kêu lên một tiếng, vội giằng tay ra khỏi miệng cô bé.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, mu bàn tay cô đã hăn lên vết răng sâu.
Bạc Tiêu Dương chộp lấy tay cô nhìn một chút.
Thấy Mạn Nhi cắn mạnh như vậy, cậu ta hơi nheo mắt lại.
Đứa bé này tại sao lại trở nên dữ dăn như vậy?
Vân Giai Kỳ bịt lấy mu bàn tay, nhìn về phía Mạn Nhi: “Mạn Nhị, tại sao con lại làm như vậy? Tại sao con lại trở nên như thế này? Con không nhận ra mẹ nữa à? Mẹ là mẹ của con đó…”
Mạn Nhi nghiến răng nói: “Là cô bảo bọn họ nhốt tôi ở trong cái phòng này! Là cô bảo bọn họ trói tôi lại! Còn không để tôi nói…”
Cô bé càng nói càng cảm thấy ấm ức, trợn mắt nhìn Vân Giai Kỳ đầy vẻ căm