Cảnh sát lại nói: “Nếu cô vô tội, cô không cần dùng cách này để kháng nghị tư pháp.
Tư pháp sẽ đảm bảo tính công bằng của tư pháp.
Nếu cô vô tội thì sẽ trả lại công đạo cho cô.
Việc gì phải đi hành hạ cơ thể của mình như vậy?”
Vào đây lâu như vậy rồi, đây có lẽ là cảnh sát đầu tiên quan tâm và đối xử tốt với cô đến vậy.
Vân Giai Kỳ đưa tay lên, sau đó lẳng lặng cầm lấy bánh mì, mặc dù bánh không ngon và có mùi vị giống như nhai sáp nhưng cô vẫn gắng nuốt từng miếng một.
Cảnh sát nhìn thấy vậy mới nhẹ nhõm rời đi.
Thời gian trôi qua dài đằng đãng một cách khác thường.
Ở nơi tách biệt với thế giới bên ngoài như thế này, Vân Giai Kỳ cứ hễ buồn ngủ thì lăn ra ngủ, tỉnh dậy thì lại ngồi thẫn thờ.
Ở đây vừa lạnh lẽo vừa ẩm ướt, lúc nào cũng có bọ bò qua lại trên vách tường.
Cô không cảm thấy sợ hãi một chút nào nhưng cô cảm thấy tuyệt vọng.
Cô vẫn luôn chờ đợi Bạc Tuấn Phong, lòng tràn đầy hi vọng rằng anh sẽ đến như một vị thần để bảo vệ cô khỏi bất kỳ sự bắt nạt và bất bình nào, nhưng đã đợi lâu đến như vây cuối cùng nqười đến lai là Vân Lâp Tân.
Vân Lập Tân nói rằng Bạc Tuấn Phong sẽ không đến mà anh vẫn luôn túc trực bên cạnh Vân Ngọc Hân, Vân Giai Kỳ không tin nhưng cũng có chút hoài nghi.
Nếu như Vân Lập Tân đã có thể đến thăm cô vậy thì Bạc Tuấn Phong cũng có thể.
Tại sao anh lại không đến? Lẽ nào không có cách nào để bảo lãnh cho cô hay sao?
Kể cả không có cách nào để bảo lãnh cô thì chỉ cần gặp cô một lần thôi cũng có thể giúp cô có thêm động lực mà.
Ấy vậy mà anh lại bỏ mặc cô, không cần cô nữa ư?
Hay là anh cũng nghe lời Vân Ngọc Hân và cho răng cô là một người phụ nữ thâm độc không thể tha thứ?
Vân Giai Kỳ ở một mình nên không tránh khỏi việc suy nghĩ linh tinh.
Cô vừa mệt, vừa đói, vừa khát lại còn vừa buồn ngủ, những sự ấm ức cứ dồn nén lại trong lòng, qua thời gian dài và tích tụ lại khiến cô mất hết ý chí.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, ngoài cửa lại có tiếng bước chân,