Vân Giai Kỳ hỏi vặn lại: “Dựa vào cái gì?”
Vân Ngọc Hân nói: “Vân Giai Kỳ, nếu như cô lấy ra thành ý của cô thì tôi cũng sẽ lấy ra thành ý của tôi.
Cô không tò mò, trên người Mạn Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao? Tình tính đứa trẻ bỗng nhiên có thay đổi to lớn, cô không muốn biết nguyên nhân à?”
Vừa nghe Vân Ngọc hân nhắc tới Mạn Nhị, trong lòng Vân Giai Kỳ ‘lộp bộp’ một chút, căn răng, lấy điện thoại di động ra, vứt sang một góc.
“Nói đi! Rốt cuộc là các người đã động tay động chân làm cái gì trên người Mạn Nhi?”
Vân Ngọc Hân tựa lưng vào ghế, mặt cô ta không chút cảm xúc mà giơ hai tay mình lên, tỉnh bơ mà gẩy gẩy bộ móng tay mới làm, khép các ngón tay lại, thoải mái nói: “Ông nội muốn cô và Mạn Nhi cắt đứt quan hệ hoàn toàn!”
Khi vừa mới đưa Mạn Nhi về nhà, Mạn Nhi vừa khóc vừa nháo, ông nội đã mời bác sĩ thôi miên, làm phẫu thuật thôi miên cho cô bé, niêm phong lại tất cả ký ức về cô”
Vân Giai Kỳ nghe vậy, cũng nở nụ cười đầy lạnh lùng: “Vân Ngọc Hân, ý tưởng này là cô nói ra chứ gì!? Cô thật là lòng dạ độc ác! Tuy rằng Mạn Nhi lớn lên bên cạnh tôi, nhưng con bé cũng là con gái ruột của cô!
Sao cô lại ác độc như vậy, có có biết đứa trẻ nhỏ như vậy, phải chịu phẫu thuật thôi miên, sẽ để lại di chứng lớn thế nào không? Cô hại con bé như vậy, nhìn con bé biến thành cái dạng này, cô không thấy đau lòng sao?”
Vân Ngọc Hân nhẹ nhàng nâng mắt lên.
Con gái cô ta?
Xem ra, Vân Giai Kỳ đúng là bị ngu thật rồi!
Chuyện đã đến nước này, cô vẫn tưởng rằng, Mạn Nhi là con gái của cô ta và Bạc Tuấn Phong hả?!
Chẳng qua, cô nghĩ như vậy cũng tốt.
Vân Ngọc Hân nói: “Cô cũng biết, Mạn Nhi là con gái của tôi, cô còn mãi dây dưa không dứt để làm gì?”
Vân Giai Kỳ nói: “Tôi coi Mạn Nhi như con mình sinh ra, con bé là do tôi mang thai mười tháng mà sinh ra, tuy con bé không phải ruột thịt của tôi, nhưng còn hơn cả ruột