Y tá theo hướng cô ta chỉ nhìn về phía Vân Giai Kỳ, lập tức khiếp sợ mà lùi lại mấy bước, giống như đang nhìn một kẻ giết người độc ác, hoảng sợ nhìn chằm chằm Vân Giai Kỳ.
Vân Giai Kỳ tái nhợt giải thích: “Tôi không phải! Cô ta đang vu cáo cho tôi! Cô ta đang diễn trò, cô ta là diễn viên…”
Cô nói năng lộn xộn mà giải thích.
Thế nhưng trước cửa tụ tập càng nhiều người.
Mọi người nghe thấy tiếng hét chói tai, đều chặn kín cửa phòng lại.
Bọn họ liếc nhìn máu trong tay Vân Giai Kỳ, cô như hóa đá mà đứng bên cạnh cánh cửa, hai nắm nắm hờ, tràn đầy máu tươi, lại nhìn thấy Vân Ngọc Hân ngã trên đất, thì thét chói tai, gọi bảo vệ gọi bảo vệ.
“Không được động đậy!”
Y tá vừa cảnh giác nhìn chăm chằm từng hành động của Vân Giai Kỳ vừa gọi bảo vệ.
Trong phòng, giọng nói của Vân Ngọc Hân đã như hơi thở mỏng manh, đang hấp hối.
Vân Giai Kỳ đối mặt với những ánh mắt sắc bén khác nhau của mọi người, giải thích một cách yếu ớt, ảm đạm: “Tôi không làm, tôi thật sự không làm… Tôi không hề giết người…”
Máu ở bụng Vân Ngọc Hân càng chảy càng nhiều.
Tiếng khóc của cô ta càng ngày càng yếu ớt.
Vân Giai Kỳ biết, đây chắc chắn không phải là đang diễn.
Vân Ngọc Hân thật sự muốn cá chết lưới rách với cô.
Cô ta không thể có mệnh hệ gì, nếu Vân Ngọc Hân thật sự gặp chuyện không may, thì cô có trăm cái miệng cũng không biện bạch được!
Cô nói với y tá: “Bác sĩ đâu, bác sĩ có tới không?”
Bác sĩ còn chưa kịp đến, bảo vệ đã nghe được tin tức mà chạy tới rồi.
Các y tá chỉ vào Vân Giai Kỳ nói: “Cô ta là kẻ giết người!
Mau bắt cô ta lại, đừng để cô ta làm những người vô tội bị thương!”
Bảo vệ đâu lo nghĩ nhiều như vậy, vọt tới trước