Bảo vệ căn bản không hề nghe cô giải thích, hỏi: “Có báo cảnh sát không?”
“Cảnh sát tới chưa?”
Bạc Tuấn Phong lạnh lùng nói: “Các người làm gì thế hả?”
Anh vừa muốn bước lên, lại bị y tá đúng lúc cản lại: “Ngài Bạc, ngài đừng tới gần người phụ nữ này! Cô ta là kẻ giết người, cô ta vừa mới giết người!”
“Kẻ giết người là sao hả?”
“Chính là cô ta! Cô ta đâm cô Vân Ngọc Hân bị thương! Cô †a là kẻ giết người!”
“Tôi không phải!” Vân Giai Kỳ mất đi khả năng suy nghĩ, cô chỉ liên tục lặp lại lời biện bạch: “Tôi không làm… Tuấn Phong, tôi không làm…”
Bảo vệ cũng nhận định tội danh của cô, giữ chặt không buông.
Bạc Tuấn Phong nói với bảo vệ: “Thả cô ấy ra!”
“Tổng giám đốc Bạc…”
“Bỏ ra!”
“Cô ta là kẻ giết người!”
“Cô ấy không phải!”
Bạc Tuấn Phong giận đỏ hai mắt, nhanh chóng nắm lấy cổ áo của nhân viên bảo an, gắn từng chữ nói: “Tôi nói, cô ấy không phải! Bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra!”
Đôi mắt anh nhuộm đỏ vì tức giận!
Vân Giai Kỳ hoàn toàn bị hoảng sợ.
Từ trước tới nay anh chưa