Bạc Tuấn Phong nói: “Chuyện này không cần phải nói” Anh không muốn nghe.
Bạc Ngạn Thiên tức giận mắng: “Không cần nói là không cần nói thế nào! Mày nghe không hiểu có phải không? Chuyện tới nước này rồi, cô ta mang thai con của người khác mày còn muốn tao đem sính lễ tới cưới cô ta về sao! Cho dù mày muốn cưới tao cũng sẽ không đồng ý!”
Bạc Tuấn Phong nói: “Tôi đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Bạc, đây chính là do ông nói, sao giờ ông lại không nhận? Tôi cưới ai không liên quan đến nhà họ Bạc”
Bạc Ngạn Thiên bị lời này làm cho tức giận đùng đùng, lạnh lùng trợn mắt trừng Bạc Tuấn Phong: “Mày nghe lời như vậy”
Bạc Tuấn Phong nói: “Ông luôn nói được làm được không phải sao, chẳng lẽ ông nói chơi, vậy chẳng khác nào ông coi mình là trò đùa?”
Bạc Ngạn Thiên nghẹn lời.
Bạc Tuấn Phong hừ lạnh, từ lúc cắt đứt quan hệ với nhà họ.
Bạc anh chưa bao giờ dùng tài nguyên của nhà họ Bạc cả.
Cho dù lúc Vân Giai Kỳ xảy ra chuyện anh cũng không dùng thế lực nhà họ Bạc bảo vệ Vân Giai Kỳ.
Anh có rất nhiều thủ đoạn để chứng minh cô trong sạch mà chẳng cần dựa vào nhà họ Bạc.
Nhưng đến cuối cùng là anh không thể rời khỏi được nhà họ Bạc hay là nhà họ Bạc không thể mất anh đây.
Bạc Tuấn Phong đang định đi thì đột nhiên bị Bạc Ngạn Thiên chắn trước mặt, ông ta giận đến đỏ mặt hỏi: “Mày… Mày thật sự không nhận ông mày nữa à?”
Bạc Tuấn Phong nói: “Là ông không nhận tôi không phải tôi không nhận ông.”
Bạc Ngạn Thiên cảm thấy khó thở, tức giận Bạc Tuấn Phong nói mãi không nghe.
Ai cũng có thể nhìn ra được đó chỉ là lời nói trong lúc tức giận, muốn ép Bạc Tuấn Phong cắt đứt quan hệ với người phụ nữ kia, trong lòng Bạc Tuấn