Vân Giai Kỳ cho rằng nếu có ngày mình được trả tự do thì nhất định sẽ mừng đến phát khóc, nhưng không ngờ bây giờ cô lại cực kỳ bình tính.
Lúc tới Cục Cảnh Sát, Tống Hạo Hiên đã ở đó rồi.
Vân Giai Kỳ ngồi trên ghế nhìn mấy cảnh sát vây quanh tháo xuống còng chân điện tử cho mình, trong lòng lại bỗng nhiên lên menl “Hạo Hiên… Chuyện lần này cảm ơn anh!” Vân Giai Kỳ cảm ơn từ tận đáy lòng: “Cảm ơn anh đã trả lại sự trong sạch cho eml”
Tống Hạo Hiên nói: “Giai Kỳ, anh đã hứa với em mà, anh chỉ là nói được làm được mà thôi!”
Vân Giai Kỳ cười.
Tống Hạo Hiên lại nói: “Sau khi ra khỏi đây về nhà họ Tống với anh có được không? Em sống một mình anh không yên †âm, cũng không an toàn, nếu lỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa thì rất nguy hiểm”
Vụ tai nạn vừa qua đã khiến cho sở cảnh sát phải chịu tổn thất khá lớn.
Cảnh sát viên bị thương nặng.
Một số người cho tới bây giờ vẫn chưa qua khỏi cơn nguy kịch.
Trong lòng Vân Giai Kỳ có chút áy náy nên cô đề nghị với sở cảnh sát cô sẽ chịu mọi chỉ phí điều trị và bồi thường tổn thất sau này cho các cảnh sát viên.
Cho dù sở cảnh sát có lịch sự từ chối thế nào đi chăng nữa nhưng với lòng tốt của Vân Giai Kỳ đã khiến sở cảnh sát càng thêm chắc chắn một niềm tin rằng: người phụ nữ tốt bụng như vậy sao có thể là kẻ giết người cơ chứ?
Trong lòng Tống Hạo Hiên vẫn còn nỗi sợ hãi về điều này.
Cho đến nay, tung tích của kẻ sát nhân xuất hiện tại phủ Nguyệt Mặc đêm đó vẫn còn là một ẩn số.
Trước khi lộ chân tướng sự việc, anh ta không yên tâm để cô sống một mình.
“Trở lại nhà họ Tống?”
Ánh mắt của