“Có đôi khi anh càng muốn nắm chặt một thứ gì đó, giống như một nắm cát vậy, anh càng dùng sức nắm chặt hơn thì nó càng xói mòn nhanh hơn.
Bạc gia à, khi anh quá quan tâm đến suy nghĩ một người, lại yêu người đó quá sâu sắc thì anh sẽ càng nhanh chóng mất cô ấy nhanh hơn mà thôi”
“Tôi sẽ không để mất cô ấy”
Bạc Tuấn Phong không cho phép loại chuyện giống như thế này xảy ra.
Tân Khải Trạch: “… Ý của tôi không phải là vậy, tôi chỉ cảm thấy anh nên cho cô Vân có cơ hội để thở một chút.”
Bạc Tuấn Phong nói: “Tôi không dám”
Anh sợ khi anh cho cô đôi cánh thì cô thật sự sẽ chạy đi mất.
Tân Khải Trạch nhẹ nhàng đặt tay lên bờ vai của anh: “Bạc gia à, anh và cô Vân cũng chưa kết hôn đấy đấy, nếu sau này kết hôn rồi thì mỗi lần anh cãi nhau với cô Vân thì anh không thể ngồi trong xe đến sáng sớm được đâu.
Nếu cô Vân tức giận, đau lòng thì anh phải dỗ dành cô ấy nhiều vào.”
“Sẽ không cãi nhau.”
“Cũng đúng, nếu hai người thật sự cãi nhau thì anh cũng không cãi nhau được với cô Vân.”
Đôi mắt của Bạc Tuấn Phong nheo lại, anh liếc về phía Tân Khải Trạch.
Tân Khải Trạch xấu hổ mà hắng giọng: “Được rồi, không có cãi nhau được chưa, chỉ là do Bạc gia có phong thái của một quý ông nên không muốn tranh cãi với cô Vân”
Bạc Tuấn Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta.
Tân Khải Trạch lập tức nói sang chuyện khác: “Tôi còn tưởng anh vẫn đang ở trong phòng bệnh, nhưng mà cũng