Anh ta nhìn thấy sắc mặt của Bạc Tuấn Phong biến đổi liên tục, cũng không biết anh đang suy nghĩ cái gì.
Bạc Tuấn Phong lấy lại tinh thầ Anh nhìn về phía Tân Khải Trạch: “Cậu mau về nghỉ ngơi sớm một chút đi”
“Không có gì.”
“Vâng, vậy Bạc gia cũng về nghỉ ngơi sớm đi”
Trong phòng bệnh.
Hộ sĩ gõ cửa tiến vào.
“Cô Vân, cô ngủ chưa vậy ạ?”
Vân Giai Kỳ đưa lưng về phía cửa, không đáp lại lời của hộ sĩ kia.
Hộ sĩ ôm một đống đồ vật đặt lên trên bàn.
Vân Giai Kỳ nghe thấy động tĩnh phía sau, cô hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Hộ sĩ hoảng sợ: “Cô Vân, cô không ngủ ư?”
“Ừ”
“Làm là chuyện này, quần áo trên người và vật mà cô mang theo ngày hôm ấy đều ở đây.
Tôi đã giúp cô sắp xếp sửa sang lại những đồ vật kia rồi, nhưng mà quần áo đã rách…”
Đột nhiên Vân Giai Kỳ ngồi dậy, cô nói với hộ sĩ kia: “Vậy cô mang những đồ vật đó lại đây cho tôi đi”
“Được rồi”
Hộ sĩ ôm đồ vật qua cho cô.
Vân Giai Kỳ Giai sờ soạng quần áo một hồi, đột nhiên cô sờ thấy một đoạn dây đồng hồ.
Lòng bàn tay của cô nhẹ nhàng vuốt ve sợi dây ấy, sau đó nhàn nhạt nói: “Cô ra ngoài trước đi”
“Vâng, vậy cô hãy nghỉ ngơi sớm một chút đấy, bây giờ cũng không còn sớm nữa rồi”
Hộ sĩ nói xong thì đi ra ngoài.
Vân Giai Kỳ ngơ ngác mà cầm sợi dây đồng hồ kia.
Đây là món quà mà cô đã tặng cho Doãn Lâm, bởi vì máy bay trực thăng thiêu nhiên liệu, nên lúc anh ta bị