Tân Khải Trạch đưa Vân Ngọc Hân về nhà họ Vân Mấy ngày nay cô ta mất tích, Vân Lập Tân đã tìm đến mức điên luôn rồi, thấy Vân Ngọc Hân đột nhiên trở về nhưng mắt phải của cô ta lại quấn băng, gạc, ông ta khấn trương chạy đến: “Ngọc Hân! Con đi đâu vậy? Cha còn tưởng con đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ! Đôi mắt của con… Đôi mắt của con bị sao vậy?”
‘Vân Ngọc Hân lập tức nhào vào trong lòng ngực ông.
Cô ta tủi thân mà rơi nước mắt.
‘Vân Lập Tân càng lo lắng hơn, ông ta hỏi: “Con làm sao vậy?”
“Ô ô ô! Cái con ả Vân Giai Kỳ đáng chết kial Đôi mắt của cô ta không tốt, phải cần tới giác mạc khác đế thay thế, cô ta xui khiến anh Tuấn Phong để anh ấy lấy giác mạc của con đi rồi thay vào mắt của cô ta! Mắt của con, mắt phải của con, nếu không có giác mạc thì sau này con nên làm gì bây giời Ô ô ô..”
Cô ta càng khóc cảng đau lòng, càng nói càng kích động.
‘Vân Lập Tân nghe vậy, ông ta giận dữ: “Cái gi? Thế mà Tuấn Phong lại làm ra chuyện này”
“Nhất định là ý kiến của Vân Giai Kỳ! Đôi mắt của cô ta mù rồi, tìm giác mạc.
của ai không tốt mà lại muốn đi lấy của con chứ? Nhất định là cô ta đang trả thù con!”
“Cha đã nói nó là loại người ác độc rồi! Chuyện này mà nó cũng làm ra được! Còn cả Tuấn Phong nữa, Tuấn Phong cũng bị nó mê hoặc tâm trí, thế mà lại còn dám làm ra chuyện như vậy!” Vân Lập Tân ngơi ngừng lại, ông ta nói: “Đil Chúng ta đến nhà họ Bạc xin ông cụ Bạc gia cho chúng ta một cái công đạo!”
‘Vân Ngọc Hân gật đầu.
‘Vân Lập Tân dẫn Vân Ngọc Hân tới nhà họ Bạc.
Bạc Ngạn Thiên xuống lầu đi đến phòng khách, nhìn thấy Vân Lập Tân dẫn Vân Ngọc Hân đến ngồi trên ghế sô pha, ông ta vừa nhìn thấy Vân Ngọc Hân đã hoảng sợ.
“Ngọc Hân, đôi mắt của cháu bị sao vậy?”
Ông ta vừa dứt lời,