Hai Thế Giới
Tác giả :Kagi
Chương 13
Chương 13: Ngày nhập học (Author: Kagi)
Sau một trận đấu, nghỉ ngơi tham quan vài ngày, đoàn khách của Liên Minh Châu Âu do Gunther dẫn đầu đã lên đường trở về cổng Las Vegas.
Hôm này là ngày nhập học của các học viên mới, mỗi người đều mang tâm trạng khác nhau, có hưng phấn, có hồi hộp, có mong chờ, ....
Riêng Key thì vẫn bình thản, đêm qua hắn vừa có một giấc mơ, đâm ra đầu óc vẫn còn hơi mông lung. Hắn với lấy bộ đồng phục, mặc vào rồi bước xuống lầu.
Phía dưới hai tên kia đã chờ sẵn, họ có vẻ đang bàn tán rất sôi nổi, nào là học viện lần này có khá nhiều mĩ nữ, hay tin đồn hai giáo viên mới sẽ dạy lớp nào, ..... Thấy Key, Will hỏi:
-Làm gì trễ vậy? Hôm nay là ngày nhập học đấy.
-Tám giờ mới phải vào học mà, bây giờ mới có bảy giờ thôi, làm gì gấp vậy. Key nói.
-Ài, cậu không biết "lần đầu" nó quan trọng thế nào sao.
-Không, tôi thấy lúc nào cũng vậy mà, dù sao cũng có quen ai đâu để mà mong chờ cơ chứ.
-Thôi đừng rề rà nữa, tới căn tin ăn rồi đi học thôi. Fei xen vào. truyện từ
Trên đường đi, cả học viện sôi nổi hẳn ra, từng nhóm từng nhóm đi cùng nhau nói đủ chuyện trên trời dưới đất.
Học sinh mới thì tìm vài người quen hiếm hoi để bắt chuyện cho đỡ cô đơn, học viên cũ thì kiếm bạn của mình hỏi về kì nghĩ hè vừa qua, vài cặp tình nhân thì trò chuyện ở ghế đá. Vài nhóm người còn vui cười lớn tiếng, có kẻ thì quá hưng phấn mà nhảy lên, v.v... Tất cả hòa vào tạo nên một không khí trường học hết sức đơn giản mà phong phú.
Bước đi đều đặn, nhìn xung quanh, Key thật sự thấy mình khá lạc lõng. Bảy năm từ lúc hắn mất trí nhớ, đến giờ số người có thể gọi là bạn của hắn không có mấy ai, chủ yếu cũng mỗi người một chỗ, trong học viện hiện này thì có hai tên cùng phòng cùng Anna. Hắn cảm giác mình thiếu mất một phần tình cảm nào đó, hoặc có thể sinh ra hắn đã ít cảm xúc, hay là không giỏi biểu lộ cảm xúc. Hắn không dễ vui, cũng rất khó buồn, tất cả đối với hắn dường như chỉ là "bình thường".
Cha nuôi cũng từng nói hắn vài lần, bảo do hắn quá ít nói, cũng như hơi lãnh đạm. Đáng tiếc Key cảm thấy như vậy là phù hợp, hắn nghĩ những câu nói không cần thiết đại loại như "khỏe không" thì không cần phải nói.
Hắn thấy mình không hề ít nói, ít ra là đối với những người hắn coi là bạn hoặc có ấn tượng tốt, hắn sẽ nói, khi cần thiết.
Hắn thật sự không hiểu, hắn chưa bao giờ vui mừng đến mức nhảy cẫng lên, chưa bào giờ buồn đến mức sầu thảm cả ngày bỏ luôn bữa ăn.
Hắn chỉ nghĩ những điều đó thật sự khá thừa thãi, theo hắn chỉ có bình tĩnh mới có thể giải quyết được vấn đề. Dĩ nhiên hắn cũng có vui, có buồn nhưng thông thường lại không biểu lộ ra ngoài, dần dần đâm ra thành thói quen, dù hắn khá thân thiện với bạn bè, đáng tiếc số bạn của hắn quá ít.
Tất nhiên Key cũng chưa từng yêu. Đối với phụ nữ, hắn đơn thuần chỉ là thưởng thức, hắn thật sự thích phụ nữ đẹp. Nhưng chỉ đơn giản là thích mà thôi, họ đẹp, thế là hắn thích, điều đó cũng chẳng biểu lộ là hắn có tình cảm đặc biệt gì.
Cha nuôi cũng từng làm nhiều lần kiểm tra vớ vẩn nào đó, đáng tiếc không phát hiện được gì, đành quy hắn vào diện hết thuốc chữa.
Điều này cũng không khiến hắn cảm thấy có gì bất thường, hắn cho là như vậy là hợp với hắn, nhưng điều quan trọng là Key nhận ra càng lớn lên hắn càng ít biểu lộ tình cảm đi. Khi còn nhỏ, dù không nhiều nhưng ít nhất hắn vẫn biểu hiện tình cảm ra ngoài, như những lúc chơi đùa cùng Liễu Thùy Nhi, hắn thật sự thấy vui. Hay lúc trước mỗi lần được cho xem những thứ mới, tới những nơi mới, hắn vẫn cảm thấy hứng thú.
Bây giờ thứ hắn thường làm nhất chỉ là nghiên cứu cùng học tập, hắn muốn làm ình giàu tình cảm bằng cách này. Theo hắn những thứ chưa biết sẽ làm hắn thấy thú vị hơn, nhưng càng lúc hắn hiểu biết càng nhiều, thứ hắn tìm hiểu càng cao hơn, những việc nhỏ lúc trước không còn khiến hắn có hứng thú tìm hiểu nữa.
Đâm ra Key hướng tới những lý luận cao cấp, những phương thức mới, và nó quả thật có hiệu quả, ít nhất hắn cảm thấy mình thích như vậy. Bây giờ lượng kiến thức về ma pháp của hắn đã cách những người cùng trang lứa một khoảng, tốc độ tăng trưởng ma lực cũng khá nhanh.
Key không phải thiên tài, thiên phú của hắn không quá cao, hay ít nhất hắn cho là vậy. Nhưng ham muốn tìm hiểu của hắn lại khá mạnh dẫn đến ma lực của hắn cũng tăng nhanh, vì vậy dần dần hắn được gọi là thông minh, rồi có thiên phú ma pháp ,v.v... tới giờ hắn đã vào được một trong tám học viện lớn của Terra Magica, hắn hy vọng ở đây hắn sẽ tìm thấy những thứ mới thú vị hơn.
Key nhận định tình trạn của mình có lẽ là do mức độ cảm xúc khác người bình thường. Một câu truyện cười bình thường có thể làm người khác vui, thì với hắn cần một câu truyện buồn cười hơn nhiều mới đủ. Nguyên nhân thì hắn không biết nên quy cho lần mất trí nhớ lúc trước.
Nhưng Key vẫn yên tâm là mình không bị vô cảm. Ít ra hắn thật sự thích cảm giác ở cùng những người bạn, ít ra với những thứ thật sự kinh ngạc như thao khống ma pháp cũng trận chiến kinh điển nọ cũng làm hắn hưng phấn, vì vậy Key cũng không quá lo lắng.
Nhìn xung quanh một lượt, tâm trạng hắn cũng bình thường trở lại. Tới giờ hắn vẫn không hiểu tại sao mình lại như vậy, nhưng Key cũng không thấy nó quá bất tiện.
Liếc lên hai tên phía trước, còn có cô gái nhút nhát kia, Key cười nhẹ, nghĩ có lẽ mình cũng nên cố gắng một ít.
(.
Ăn xong bữa sáng, ba người chia tay trước dãy phòng học năm một, dù sao bọn họ cũng là ba hệ học khác nhau.
Dãy phòng học năm một nằm ngay đầu của khu phòng học, gồm một dãy hành lang dài với nhiều phòng lớn, nhưng một nửa trong đó là phòng thí nghiệm, chỉ có tầm hơn mười phòng học, dù sao số lượng học viên ở đây cũng không nhiều, cả năm nhất cũng chỉ có gần ba trăm người.
Khoa của hắn là ma pháp chiến đấu, khoa này không quá đông, dù sao không phải ai cũng có thể tu luyện ma pháp, mà tu luyện mà pháp thì cũng không chắc sẽ vào được Minith, nên khoa của Key chỉ có khoảng ba mươi người.
Phòng học được thiết kế khá rộng, gần cửa ra vào là bục giảng của giáo viên với một kệ để tài liệu, một màn hình ma pháp lớn. Phía dưới có ba dãy bàn, mỗi dãy bốn người sắp xếp cao dần lên ở phía sau.