Hai Thế Giới
Tác giả :Kagi
Chương 14
Chương 14: Mày là thứ gì vậy? (Author: Kagi)
-Ở đây này Key? Fei gọi.
Kéo ghế ngồi xuống, Key gật đầu với Anna một cái rồi nhìn sang cô gái tóc đỏ.
-À để tôi giới thiệu, đây là Vanes Helmet, cô ta học chung hệ ma võ sĩ với tôi. Khi nãy tôi thấy cô ta không có bàn nên rủ đến ngồi chung. Will nói.
-Chào Vanes, tôi là Key.
-Rất hân hạnh, cậu có thể gọi tôi là Van được rồi. Giọng nói Vanes rất trong.
Sau đó mọi người chờ món ăn. Hai tên chung nhà với Key nói chuyện với Vanes rất nhiều, hỏi thăm đủ thứ. Còn Key và Anna lại khá im lặng, chỉ khi nào hỏi tới mới trả lời.
Vanes thật sự khá hòa đồng, hơn nữa nụ cười của cô nàng cũng rất có duyên, xem ra trường lại có thêm một mĩ nữ nữa rồi.
-Cậu học hệ nào vậy Key? Vanes hỏi.
-Ma pháp chiến đấu.
-À đúng rồi, tôi nghe Will nói cậu cũng từ Địa cầu qua đây à.
-Ừ, lúc trước tôi sống ở Địa cầu. Cô cũng thế đúng không?
-Tôi sống ở Mỹ, còn cậu, Key?
-Tôi sao, tôi không có nơi ở nhất định, lang thang khắp nơi thôi.
Sau vài câu chào hỏi, Key lại yên lặng, ấn tượng của Key về Vanes cũng khá tốt, nhưng hắn vẫn cảm thấy có gì không thích hợp lắm, nhất là lần đầu tiên gặp mặt hắn vô tình cảm nhận được kim loại và còn có thứ cộm cộm trong áo khoác nữa, đâm ra Key vẫn còn một tia nghi hoặc với Vanes.
Cuộc nói chuyện vẫn tiếp diễn, chủ đề xoay quanh rất nhiều chuyện, từ cuộc sống đến truyện cười, còn cả trận đấu hôm khai giảng. Ngay cả Anna thỉnh thoảng cũng tham gia nói chuyện, có lẽ do có thêm một cô gái nên Anna cũng đỡ ngại ngùng hơn trước. Riêng Key thì lại rất ít khi nói chuyện, đa phần hắn đều nghe và suy nghĩ. Sau khi coi trận đấu của Allen hôm khai giảng hắn thường hay có những lúc mông lung với vài suy nghĩ kì lạ.
Valkyrie sao, khi nào tới thư viện phải tìm hiểu mới được, tại sao mình lại cảm giác như vậy khi thấy chúng nhỉ, có phải hay không là do kí ức trước khi mất trí nhớ, hay do thứ gì khác ..... Dần dần Key chìm trong những suy nghĩ. (.
-Key, Key. Tiếng gọi của Vanes làm hắn giật mình.
-Sao? Key nhìn xung quanh, Will và Fei đang tranh luận điều gì đó, còn Anna thì cúi xuống nghĩ ngợi.
-À, tôi thấy cậu mơ màng nên gọi thôi, có chuyện gì vậy? Vanes hỏi.
-Không có gì, chỉ là nghĩ tới vài chuyện nên vậy thôi.
-Vậy sao? Cậu thuộc loại người nghĩ nhiều hơn nói nhỉ, tôi thấy cậu toàn im lặng thôi. Cô nàng đặt ngón tay lên miệng, nghiêng đầu nghĩ rồi nói.
-Chắc là vậy. Key cười khẽ. nguồn
-Mà tại sao cậu lại đến đây học vậy Key?
-Tôi thích ma pháp hơn những cỗ máy khô khan kia.
-Vậy sao? Hay nhỉ, tôi cứ nghĩ chúng rất ngầu chứ.
.....
Hai người bắt đầu nói với nhau nhiều hơn, Key cũng không còn giữ khoảng cách với Vanes nhiều như đối với người lạ nữa, một lúc sau ba người còn lại cũng tham gia cuộc trò chuyện. Một bầu không khí thân thiết hiện lên giữa nhóm năm người này, tia nghi hoặc của Key cũng bị hắn chôn sâu vào lòng.
Tới trưa ăn cơm xong, cả nhóm chia tay về nhà.
Về nhà, chào hỏi hai người ở chung một tiếng, Vanes lên phòng mình, căn phòng khá ngăn nắp và đơn giản, không có nhiều đồ trang trí thường gặp của những cô gái, Vanes lên tiếng, lúc này giọng cô nàng lạnh như băng:
-Ngươi đến đây làm gì?
Trong góc phòng một bóng người, người nọ toàn thân đồ đen, cộng với một cái mặt nạ bạc trông hết sức quỷ dị.
-Không có gì, đến thăm cô thôi, mà tại sao cô lại đến đây học nhỉ? Một giọng nói khàn khàn vang lên.
-Chuyện của ta không tới lượt ngươi quản, có gì thì nói thẳng đi.
-Được rồi, cấp trên nói cô muốn vui chơi gì thì làm, nhưng tới lúc thích hợp thì cô nên biết mình phải làm gì, thế thôi.
-Ta biết rồi, không còn gì thì về đi.
-Không cần phải lạnh lùng như vậy, dù sao lâu rồi chúng ta cũng không gặp mà.
-Hừ, ta mong sau này không gặp lại ngươi là tốt nhất.
-Thôi tôi về vậy, à khi nào rảnh thì trở về "nhà" đi, mọi người rất nhớ cô đó.
Sau đó người nọ hòa vào bóng đen trong góc phòng rồi biến mất. Vẻ mặt Vanes khá âm lãnh, cô liếc vào trong áo khoác, nơi đó có một cặp súng một đen một bạc. Chúng được làm khá tinh xảo, còn khắc đầy những hoa văn kì lạ, trên thân có vài dòng chữ điêu khắc:
"Clock Walker tặng đệ tử Vanes Helmet"
Vanes thì thào:
-Cuối cùng thầy đi đâu vậy, tại sao bảy năm trước lại biến mất chứ? Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu.
Sau một lúc nghiên cứu, Key uể oải vươn vai một cái, dọn dẹp đống chiến trường trên bàn, hắn quyết định tới thư viện một lần, cái cảm giác kì lạ nọ cứ không ngừng âm ỉ trong lòng, dù rất nhỏ nhưng lại kích thích trí tò mò của hắn.
Vẫn là kiến trúc