Thông tin truyện Hải Thượng Hoa Đình

Hải Thượng Hoa Đình

Tác giả:

Thể loại:

Ngược, HE

Lượt xem:

1,524

Trạng thái:

Hoàn thành

Nguồn Truyện:

Internet
Website không giữ bản quyền truyện này.Liên hệ gỡ [email protected]
Đánh giá: 7/10 từ 16081 lượt

REVIEW TRUYỆN HẢI THƯỢNG HOA ĐÌNH

 

Tác giả: Bồng Lai Khách
Thể loại: Cận đại, dân quốc, ngược nam, nam truy, chàng lãng tử hồi đầu x nàng nữ trung hào kiệt, HE
Tình trạng: Edit hoàn

???? Giới thiệu truyện (*):
Cháu gái danh thần đời trước Mạnh Lan Đình, cảnh nhà sa sút, xuống phía nam tìm vị hôn phu, ngẫu nhiên gặp Phùng Khác Chi.
Phùng Khác Chi, ở nhà đứng thứ chín, trước hắn là tám chị gái. Sau khi hắn được sinh ra, thầy bói phán: "trán rộng, nhân trung sâu, phúc không cần cầu, tướng đẹp phúc tự đến".
Phùng gia mở cửa đốt pháo bày tiệc suốt ba ngày, lão Phùng mời đến một vị học giả tiếng tăm, lấy tên cho con trai là "Dẫn Dực" - nghĩa là "nổi được bay được, có hiếu có đức, bước dài bay xa", gửi gắm chân tình, mong cầu tốt đẹp.
Đáng tiếc, đứa nhỏ này bị nuôi nấng lệch lạc, khi lớn lên trở thành Tiểu Cửu gia nổi tiếng mười dặm Phố Tây, sự thật rành rành.
Tiểu Cửu gia nhìn Mạnh Lan Đình, chờ cô bước trên tuyết đi qua, hướng người bên cạnh nhướng mày: "Đi bắt cô ta lại đây cho gia"
????????????
???? Review
Mạnh gia, Phùng gia đều là danh gia đời trước. Năm Phùng Khác Chi 6 tuổi, Mạnh Lan Đình 4 tuổi, phụ thân của anh tình cờ gặp lại bạn cũ, đem lòng yêu mến cô con gái nhỏ của bạn mình, quyết đặt cọc cho cậu quý tử mối hôn sự này.
Mười lăm năm sau, Phùng gia rực rỡ, Mạnh gia suy tàn, phụ thân rồi mẫu thân của Mạnh Lan Đình đều lần lượt qua đời. Cậu em trai vốn đi du học cũng biệt vô âm tín. Mạnh Lan Đình hỏi thăm mới biết em mình đã bỏ học về nước hai năm trước. Cùng đường, cô khăn gói đến Thượng Hải, nhờ vả các mối quen biết và Phùng gia để tìm manh mối về Mạnh Nhược Du em trai mình.
Ai mà ngờ được, vừa đặt chân đến ga Thượng Hải đã xui xẻo đụng hết kẻ cướp đồ đến kẻ “cướp sắc”.
????Đây là phân tuyến “Ra ngõ gặp oan gia”????
???? Lần đầu gặp gỡ, Phùng Cửu ma đầu giữa đường chặn gái, bỏ một đống mỹ kim đòi mua hai bím tóc dài. Bị cô quật cường từ chối, đại ma đầu cường thủ đoạt hào, một đường kéo, bím tóc dài quá mông trở thành chạm gáy, người đẹp nổi hết da gà da vịt, lệ không rơi nổi, thân cô thế cô nơi đất khách quê người, nhẫn nhục chịu đựng.
Đại ma đầu còn buông lời hăm doạ: "Hôm nay xem như đại gia ta xui xẻo, về sau đừng để ta nhìn thấy mặt cô!"
???? Lần thứ hai gặp gỡ là khi hắn biết mình có hôn ước với cô cô oan gia kia. Nghĩ bụng thôi thì cưới ai chả là cưới, hắn đã hạ mình cân nhắc sẽ nhận lời, chỉ có điều kiện nhỏ:
"Làm vợ của Phùng Khác Chi, ngoại trừ phụng dưỡng cha tôi, còn lại phải "phu xướng phụ tuỳ, nói gì nghe nấy". Chú ý nghe lời. Tôi không thích phụ nữ không vâng lời".
"Mạnh tiểu thư, tôi đối với vợ tương lai, chỉ có chút yêu cầu như thế. Cô hiểu chứ?" (*)
Thế quái nào mà cô ta còn giở giọng: "Tôi không có khả năng chấp nhận gả cho kẻ chặn đường cắt tóc mình".
???? Lần thứ ba, hắn đứng ngoài cửa sổ mê đắm nhìn cô giảng bài, cô không hề hay biết.
"Cô đứng cạnh bục giảng, dáng hình cao vút, ánh dương tươi đẹp xuyên qua cửa kính phòng học như ôm cô vào lòng.
Cô nghiêng nghiêng mặt, ánh mắt chăm chú dừng trên bảng đen, hoàn toàn không chú ý đến cách chỗ cô đứng không xa, nơi cửa sau phòng học, có một đôi mắt đang nhìn mình.
Khuôn mặt cô dưới nắng dường như lộ ra màu men trong suốt mịn màng như sứ ngọc, một đôi môi anh đào nhỏ nhắn không ngừng chuyển động. Cánh môi cực kỳ diễm lệ, khiến hắn không ngừng liên tưởng đến những cánh hoa bừng nở trên nụ hồng trong vườn hoa..." (*)
???? Lần thứ tư gặp gỡ, hắn điên tiết gào lên:
"Mạnh tiểu thư, đa tạ cô đã chỉ dạy, tôi xin nhận. Cô yên tâm, Phùng Khác Chi tôi ngày sau nếu còn gánh vác chuyện của cô, tôi con mẹ nó coi như là con rùa bò trên đất!" (*)
???? Lần thứ 5 gặp gỡ, cô lạnh lùng đáp trả:
"Đời này, Mạnh Lan Đình tôi bị ức hiếp chưa từng có, hoặc gọi là nhục nhã, không đến từ bất kỳ ai khác, mà là từ Phùng công tử anh!
Nếu anh đã quên, tôi nhắc anh nhớ, anh từng nói về sau đừng để anh nhìn thấy mặt tôi.
Tôi cũng hy vọng như thế!" (*)
???? Đây là phân tuyến lời thanh minh của nam chính ????
???? Ngày nghe tin cô bị bắt nạt, anh tất tả vội vàng đứng canh nơi cửa lớp, dõi mắt nhìn cô trên bục giảng. Thẳng đến khi cô tan buổi dạy, anh vội vã trốn đi. Người muốn chơi xấu với cô, anh đánh cho kêu cha gọi mẹ, đến quỳ lạy xin cô tha thứ.
???? Ngày cô đau lòng buốt ruột vì nghe tin em trai bỏ mạng nơi chiến trường, anh lặng lẽ tìm chị cả xin tấm giấy thông hành mà không nói cho cô hay. Nếu cô muốn, anh nguyện đưa cô ra đầu chiến tuyến để nhìn nơi em trai an nghỉ, để nỗi đau trong lòng cô có thêm lớp phù sa yêu thương bồi đắp.
???? Ngày cô chấp nhận sự thật mất em trai, rời Thượng Hải về quê, một lòng ôn thi để đi du học, anh ngựa không dừng vó nơi chiến trường tìm tung tích em trai cô, đi từng nơi hỏi từng người, nhặt về cậu em trai nửa sống nửa chết nơi tử ngục, bất chấp việc đe doạ cả Trương Tư Lệnh Hiến binh ở Nam Kinh.
???? Ngày cô muốn trả ơn anh đã tìm về cho cô người em trai lành lặn khoẻ mạnh, án tích xem như xoá sạch, cô nói: "Sau này, bất cứ chuyện gì, chỉ cần tôi có thể, tôi đều nguyện ý thực hiện vì anh", anh đưa cô lên lầu cao nhất Đại Hoa. Anh yêu cô là thế, anh khao khát cô là thế, nhưng trước nước mắt của cô, anh lại không đành lòng, ngoảnh mặt đuổi: "Cút". Tiếng "Cút" ấy của anh, có bao nhiêu là tiếng lòng vỡ vụn trong đó, chỉ mình anh biết.
???? Ngày cô nói với anh: "Phùng Khác Chi, thật lòng, tôi không tin anh. Không phải không tin anh hiện tại. Mà là không tin tưởng anh của tương lai. Hiện tại lời anh đều là chân tình, nhưng sau này sẽ thế nào?"
"Tôi không muốn mạo hiểm phần đời còn lại như thế. Người đàn ông đích thực tôi mong chờ không phải là anh."
"Thật xin lỗi, anh đi đi." (*)
Lòng anh có có bao nhiêu chết lặng?
???? Anh biết, người đàn ông trong lý tưởng của cô là ai. Người đàn ông đó, cũng đứng ở cửa lớp trong buổi dạy đầu tiên của cô, ấm áp dịu dàng nói với cô "Có lẽ sẽ có sinh viên nhiễu sự gây phiền phức, cô để ý một chút nhé, có gì cứ báo với tôi". Người đàn ông đó, cũng lặn lội ra sa trường nơi em trai cô bỏ mạng, mang về một lọ đất nhỏ, để cô "nhìn thấy nắm đất nơi em cô hi sinh". Người đàn ông đó, vì mối nhân duyên lằng nhằng trước đó mà về đấu tranh với mẹ mình, để có thể sạch tâm sạch ràng buộc để đến với cô. Người đàn ông đó, khi cô hết mực đau lòng đã vẽ cho cô con đường tương lai: "anh nghĩ, đối với em tốt nhất là đi du học". Người đàn ông đó, là người đã nói với cô: "Nếu em và Khác Chi lưỡng tình tương duyệt, anh sẽ chúc phúc, ngược lại nếu em không tình nguyện, cũng không thể mở miệng cự tuyệt, cứ nói với anh, anh có thể thay em đi giải thích rõ ràng."
Người đàn ông đó, xán lạn như mặt trời, nho nhã ấm áp như ánh bình minh, cũng dịu dàng như trăng sáng. Người ấy trong lòng cô, là cỡ nào lương thiện? Anh trong lòng cô, là cỡ nào đại ác ma? Những việc anh làm cho cô, lòng cô thấu được bao nhiêu việc?
Mạnh Lan Đình, mười mấy năm tung hoành mười dặm Phố Tây, lòng anh chỉ có cô là tử huyệt, là chua xót, là tuyệt vọng đến cùng cực.
Mạnh Lan Đình, lòng anh, cô không hiểu hay cố tình không hiểu?
Mạnh Lan Đình, lòng cô, cô dám nhìn thẳng vào đó mà nói, cô không thích anh không?
????????????
“Hải thượng hoa đình” đặt trong bối cảnh Thượng Hải phồn hoa những năm cuối thập kỷ 20 của thế kỷ trước, có hào môn danh gia vọng tộc như Phùng gia, có danh môn suy tàn như Mạnh gia, có những sinh viên yêu nước của thuở đầu kháng Nhật, có những du học sinh nghe theo tiếng gọi của con tim trở về báo quốc dù lúc đó tổ quốc vẫn chưa gọi đến tên họ, có người ra đi vì nước, có người ở lại giúp dân... tất cả vẽ nên một bức tranh với những gam màu sáng, không giống như mình vẫn hình dung về mảng dân quốc với đầy nhưng gam màu trầm của mất mát, bi thương. Bồng Lai Khách viết “Hải thượng hoa đình” với cách xây dựng tính cách nhân vật có phần gợi nhớ đến Khom lưng ở quá trình trưởng thành trong tính cách của nam nữ chính: từ ngạo mạn nông nổi đến chín chắn trưởng thành, từ co ro cam chịu đến mạnh mẽ tự tin, và quá trình trưởng thành đó tuy đến chậm nhưng không hề gây phản cảm. Tác giả nêm nếm vừa vặn, tình tiết cũng đủ duyên nên dù nam chính có phần ngông cuồng bá đạo, “nghịch ngu” không chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi đâu, nhưng đọc lên vẫn thấy anh lương thiện đáng yêu, còn nữ chính ngoài mềm trong cứng, thông minh hiểu chuyện, dù ngược nam chính tơi tả nhưng cũng không hề làm mình thấy khó chịu. Điểm trừ của tác phẩm, theo ý kiến cá nhân mình là tác giả yy nam nữ chính hơi quá tay ở cuối truyện, phần kết hơi vội khi đặt trong bối cảnh lịch sử thời bấy giờ. Dù không phải là tác phẩm đặc biệt xuất sắc, “Hải thượng hoa đình” cũng là một cuốn truyện đọc ổn, đặc biệt là với các độc giả luôn muốn mở lòng bao dung thương xót cho sự đau khổ của nam chính như


Bình luận truyện