Cuối cùng mì gạo cũng nguội bớt, Vân Ly cuộn mì bỏ lên muỗng, cho vào miệng.
Mới ăn được một miếng.Phó Chính Sơ đột nhiên đặt đôi đũa xuống bàn, tiếng phát ra dọa Vân Ly giật bắn mình, thiếu chút nữa sợi mì mắc kẹt trong cổ họng, Vân Ly ho nhẹ hai tiếng, vỗ vỗ ngực.
"Chị Ly Ly, chị biết cậu út nhà em bất bình thường đến mức độ nào không?" Cậu thiếu niên phẫn nộ kể tội: "Lúc ấy em không chịu đi học, cậu ấy gạt em là học cùng trường với em, thế là em đồng ý liền.
Trước một ngày còn vỗ ngực thề non hẹn biển mãi ở bên nhau, vậy mà sau đó…"
Cơm nắm đã đến bên miệng Phó Thức Tắc bị cậu cháu trai giật lấy, giận dỗi cắn một miếng rõ to, lại tiếp tục bóc phốt ông cậu: "Con mẹ nó kiên trì được hai ngày, ổng nhảy lớp!!"
Vân Ly: "..."
Phó Chính Sơ nghiến răng: "Còn nhảy thẳng lên cấp hai!" Nói xong, còn bày ra ánh mắt đáng thương chớp chớp nhìn Vân Ly, ý nói cô nhất định phải bày tỏ thái độ gì đó.
Ngay cả mí mắt mà Phó Thức Tắc cũng không nâng một cái, thái độ anh dửng dưng như thể hoàn toàn không hiểu thằng cháu trai đang nói gì.
Nhìn ánh mắt tha thiết của cậu nhóc, Vân Ly chỉ đành ậm ừ cho có, một hồi lâu cô mới mở miệng: "Nhưng thế tức là cậu em đâu nói dối.
Anh ấy quả thực đã học cùng trường với em còn gì?"
Không khí giữa bộ ba rơi vào yên tĩnh.
Mặt Phó Chính Sơ nghệt ra, như thể cảm thấy lý lẽ của cô không cãi vào đâu được, Vân Ly lại tiếp tục dẫn dắt cậu ta: “Hơn nữa cậu của em đâu còn cách nào khác, dù gì thông minh quá cũng đâu phải lỗi của cậu em.”
Mặt Phó Chính Sơ ngắn tũn lại, nhìn có chút ngốc nghếch.
Vân Ly không rõ có phải mình lỡ lời nói sai gì không, đành xác nhận lại lần nữa: “Em nói xem, có đúng không?”
Rõ ràng quán ăn rất ồn ào, Vân Ly lại có cảm giác cô vừa dứt lời, cả ba người tiếp tục chìm vào im lặng.
Chỉ muốn mau mau chóng chóng thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn này, cô nhanh chóng thổi thổi sợi mì, cắm cúi ăn thêm một thìa nữa.
Thấy thế, Phó Thức Tắc cũng yên lặng cầm lại nắm cơm trên tay thằng cháu, nhìn Phó Chính Sơ vẫn đang trong trạng thái bị đả kích nặng nề đến mức hồn lìa khỏi xác, chậm rãi dời về phía mình.
“Nhưng mà…” Đột nhiên Phó Chính Sơ bừng tỉnh lại, đồng thời cướp nắm cơm trên tay Phó Thức Tắc, “Cậu út đã lưu lại bóng ma tâm lý trong trái tim trẻ thơ mong manh của em.
Tất cả mọi người thân quen đều lấy cậu và em ra so sánh.”
Vân Ly thiếu chút nữa sặc.
“Thật không ngờ, bao nhiêu năm đã trôi qua em vẫn phải sống khổ sở dưới cái bóng quá lớn của người cậu ruột của mình.” Phó Chính Sơ thở dài, tỏ vẻ tổn thương.
Phó Thức Tắc đặt đũa xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm thằng cháu quý hoá.
Nhưng Phó Chính Sơ gần cọp đã quen, hoàn toàn chẳng có chút sợ sệt nào, còn không thèm để ý mè nheo ngược lại: “Cậu út… cậu đang nạt cháu sao? Cậu ức hiếp cháu!!”
Phó Thức Tắc: "..."
Nửa sau của bữa ăn, Phó Chính Sơ rơi vào trạng thái cá chết, có lẽ tên nhóc này cảm thấy giãy giụa vô ích, cho dù nói những lời “khiêu khích” cỡ nào ông cậu vẫn im lặng, thừa nhận, tập trung làm việc của mình.
Ông tổ lắm mồm Phó Chính Sơ đã mở miệng thì không quản được bản thân, hăng hái bóc phốt lịch sử của Phó Thức Tắc lúc còn nhỏ.
Mốc sự kiện quan trọng nhất chính là việc Phó Thức Tắc nhảy lớp dẫn đến một hiệu ứng dây chuyền liên hoàn.
Điều này đã khiến trong hơn mười mấy năm, mẹ Phó Chính Sơ đều đinh ninh rằng con trai, con gái mình có gen thiên tài, là thiên tài tiềm ẩn.
Cũng vì thế địa ngục học các loại lớp bổ túc của cậu nhóc Phó Chính Sơ bắt đầu.
Mẹ cậu còn luôn tự trách mình đã làm lỡ thời điểm tốt nhất để khiến tài năng thiên bẩm của cậu con mình nở rộ.
Điều vô lý nhất chính là sau khi cậu nhóc Phó Chính Sơ vào cấp Hai, lúc ấy Phó Thức Tắc đã là học sinh cấp Ba, vốn tưởng rằng có thể thở phào nhẹ nhõm, nào ngờ từ đâu nhảy ra một bạn học cùng lớp tên Tang Trĩ.
Cô bạn này giải đề nhanh như đếm số vậy.
Phó Chính Sơ “bắn rap” không ngừng nghỉ một lúc lâu, vậy mà hai người còn lại như thể nước đổ lá khoai, hờ hững đóng vai khán giả, thi thoảng chỉ “ừ” một tiếng cho có.
“Sau này cuối cùng mẹ em cũng phải thừa nhận, IQ của con trai bà thực sự không thể so sánh với cậu em họ được.” Phó Chính Sơ nói như một lẽ đương nhiên: “Cách nhau hẳn một thế hệ rồi.
Sao có thể giống được?”
Dù tính Vân Ly có thoải mái thế nào, cũng không đủ kiên nhẫn nghe tiếp mấy lời lảm nhảm của Phó Chính Sơ nữa, ăn xong miếng cuối cùng, cô lấy một tờ giấy lau miệng sạch sẽ, từ tốn an ủi: “Đừng buồn nữa.”
Hai mắt Phó Chính Sơ rưng rưng, cảm giác khó khăn lắm mới kéo được bà chị này đứng về phe mình, cậu nhóc đang háo hức chờ cô nói tiếp câu sau.
Nào ngờ Vân Ly chỉ mấp máy môi ấm giọng, chốt hạ một câu trí mạng: “Đều là người trưởng thành rồi, phải tự biết mình là ai.”
Khó có được nhất chính là pho tượng Phó Thức Tắc trầm mặc hồi lâu cuối cùng cũng nhả ra mấy chữ vàng tán thành: “Chấp nhận bản thân không phải là điều gì đáng sợ cả.”
"..."
Xuống lầu, Vân Ly chú ý thấy mấy sạp bán đồ ngọt ở giữa quảng trường, chuyên bán các loại bánh cookie, bánh mì ngọt mà vừa rồi nhìn thấy trong nhà hàng.
"Quào, hôm nay có bán nè." Phó Chính Sơ ngạc nhiên reo lên.
Đổi hoàn cảnh mới, cậu nhóc này lập tức quên phéng mất chuyện vừa rồi, xoay đầu tỏ vẻ quan tâm hỏi Phó Thức Tắc: “Cậu út, cậu muốn ăn không?”
Mặt Phó Thức Tắc lãnh đạm, vô cảm, thẳng thắn vạch trần ông cháu: “Muốn ăn thì đi mà mua.”
Nói xong, anh quay sang nhìn Vân Ly, nhàn nhạt nói thêm: “Cô cũng thế.”
Vân Ly còn chưa kịp từ chối, Phó Chính Sơ đã nhanh tay đẩy cô vào đoàn người đang xếp hàng mua bánh.
Hai người cầm túi zip và kẹp, mỗi lần đứng trước một ngăn bánh, Phó Chính Sơ sẽ mồm năm mép mười phân tích đầy đủ ưu nhược điểm của từng loại, còn nếu gặp đúng loại bánh cậu ta thích, tên nhóc này lập tức nhanh tay lẹ mắt lấy giúp Vân Ly mấy chiếc bỏ vào túi của cô.
Vân Ly không còn sức mà đáp lại tên nhóc thừa sức sống này nữa, đúng là vấn đề gì cậu ta cũng có thể nói được, và nói rất nhiều.
Nói nhiều cũng thôi đi, đằng này cứ cách một, hai phút cậu ta lại hỏi cô vấn đề nào đó, cô không trả lời cậu ta sẽ quyết không từ bỏ ý đồ.
Nhân lúc xuất hiện quãng nghỉ hi hữu của máy nói chuyện, Vân Ly lập tức thắc mắc: “Phó Chính Sơ, trước kia em cũng hay nói chuyện với cậu út của em thế này à?”
“Hình như thế.” Cậu nhóc ngẩng đầu, nghĩ ngợi một lát: “Trước kia cậu út cũng tương đối hoạt bát, không giống như bây giờ.”
Nghe thế, lòng tò mò của Vân Ly trỗi dậy: “Thế bình thường anh ấy thường nói gì với em?”
"Hỏi em có phải có hai cái miệng không."
Vân Ly nhìn ra ngoài.
Phó Thức Tắc đứng bên ngoài dòng người tấp nập ngược xuôi, hệt như một toà nhà lạnh lùng, sâm nghiêm, cô độc giữa ánh tịch dương kiều diễm, lẳng lặng cúi đầu nghịch điện thoại.
Mặc dù không giống với tưởng tượng cho lắm, nhưng có lẽ bản thân Phó Thức Tắc cũng không để ý, mặc dù thường ngày anh đều dùng bộ dạng dửng dưng, không thèm để ý đến Phó Chính Sơ, nhưng hành động mà anh sử dụng với cậu cháu này có thể dùng hai từ từ “cưng chiều” để hình dung.
Tựa như một miếng bọt biển, dần dần lớn lên theo sự tích luỹ cảm xúc, tình thương: kiên nhẫn, âm thầm, vĩnh viễn không bao giờ nổi giận.
Nếu Vân Dã cũng “hoạt bát quá đáng” giống Phó Chính Sơ, không khéo Vân Ly đã nổi điên lâu rồi.
Hai người đóng gói bánh quy, khi đi tính tiền, mới phát hiện thoáng chốc, chỗ xếp hàng dài ngoằng như một con rồng.
"Đi về phía trước đi, chị Ly Ly, cậu em ở đằng trước á." Nhận thấy ánh mắt bất ngờ của Vân Ly, cậu ấy bổ sung: "Trước kia mỗi lần bọn em đi ra ngoài chơi, cậu út đều xếp hàng chờ thanh toán giúp em.
Cậu ấy chính là chuyên gia xếp hàng đó."
Quả nhiên chỗ xếp hàng đằng trước có thấy thân ảnh của Phó Thức Tắc.
Bước chân cô gái chậm lại, hôm nay đã làm phiền anh không ít, cô thoáng do dự, nhìn túi bánh quy đầy trong tay hai người: “Chúng ta có nên lấy một ít cho anh ấy không?”
Ban đầu cô không nghĩ đến việc anh sẽ chủ động xếp hàng thanh toán giúp hai người.
Hiện tại nghĩ lại giống như đang hi sinh anh để cô và Phó Chính Sơ hưởng lạc với nhau vậy.
Dù sao bọn họ đều có thể mặc sức lựa chọn những đồ ăn mình thích, còn người mất công xếp hàng lại không được hưởng quyền lợi mà đáng ra anh nên được hưởng nhất.
Phó Chính Sơ lại chẳng buồn để bụng, không tim không phổi đáp: “Chẳng sao đâu chị.
Phải trải qua sự khảo nhiệm của chúng ta tạo ra, cậu út mới có thể trở thành một thiên tài kiệt xuất biết nỗ lực, không tự kiêu.”
Cậu nhóc nói xong cũng không màng phản ứng của Vân Ly, đưa hai cái túi bánh cho Phó Thức Tắc.
Phó Thức Tắc nhận lấy, ấn mã QR Code để thanh toán, thấy tình hình như vậy, Vân Ly nhanh tay lẹ mắt rút thẻ sinh viên trong túi xách ra.
Phó Chính Sơ là con của chị họ anh nhưng cô thì không phải, chẳng có lý do gì bắt anh phải trả tiền giúp mình cả.
Như thế cô sẽ áy náy chết mất.
Vân Ly: "Cái này… anh có thể thanh toán bằng thẻ sinh viên của tôi."
Phó Thức Tắc không cầm, cần làm gì vẫn cứ làm, như không nghe thấy.
Đợi một lúc lâu, cánh tay cũng đã tê rần, nhưng phản ứng trong dự kiến lại chẳng xảy ra.
Vân Ly ngẩng đầu, phát hiện Phó Thức Tắc cùng Phó Chính Sơ đều đang chăm chú nhìn ảnh thẻ của cô, Phó Chính Sơ chỉ thiếu chút dán mặt trên thẻ sinh viên.
Vân Ly: "?"
Cô bắt đầu cảm thấy bản thân đã suy nghĩ quá nhiều, trọng điểm mà cô quan tâm nhất lúc này chỉ có vấn đề không nên để Phó Thức Tắc thanh toán giúp mình, còn hai cậu cháu nhà họ Phó lại nhảy tần sóng não hoàn toàn khác với cô.
Phó Chính Sơ: " Chị Ly Ly, ảnh thẻ của chị đẹp thật đấy, là lúc chị vẫn đang học đại học à?"
Vân Ly chần chờ một lát mới đáp: “Đó là lúc chị học cấp Ba.”
Phó Chính Sơ vốn không chú ý đến thời điểm bức ảnh được chụp, chỉ chân thành khen bức ảnh thực sự rất đẹp: “Chị Ly Ly, em cảm thấy chị để tóc dài xinh hơn đấy.”
Nói rồi, cậu ta nhìn về phía ông cậu, mong tìm kiếm một sự hưởng ứng: “Cậu út, cậu thấy đúng không?”
Phó Thức Tắc không đáp lại, hai mắt cụp xuống.
Vân Ly thoáng khó xử, vội vàng xoay mặt khác của tấm thẻ lên.
Lúc trường đại học thu ảnh thẻ của sinh viên, cô có việc đột xuất phải về nhà, hệ thống thông tin tự động update ảnh thẻ trước đó của cô - chính là tấm ảnh hồi tốt nghiệp trung học.
Lúc đó tóc Vân Ly dài đến eo, sau này cảm thấy vướng víu cho nên cô đã cắt ngắn đến chấm vai.
Khi đó Vân Dã đàng học cấp Hai đã khóc lên khóc xuống ăn vạ vì không thể chấp nhận được điều đó.
"Vậy lát nữa tôi chuyển khoản cho..." Vân Ly khó khăn nói ra mấy chữ sau "cậu út.."
Phó Chính Sơ lại cực kỳ hào phóng, thản nhiên đáp: “Không cần, không cần.
Chị Ly Ly, em với chị đều là “cháu chắt”, cậu út sẽ không đành lòng để chúng ta tự trả tiền đâu.”
Vân Ly thật sự hổ thẹn.
Trên phương diện là bạn bè cùng tuổi với Phó Thức Tắc, cô thật sự rất khó thích ứng với cái thân phận “cháu chắt” này.
“Chị cảm thấy cậu út của em đã đủ tốt rồi, không cần bắt nạt anh ấy nữa đâu.” Để lời nói của mình thêm phần tự nhiên hơn, cô lại bổ sung: “Anh ấy đã thanh toán tiền giúp hai đứa mình rồi còn gì.”
Phó Chính Sơ: “Chị Ly Ly, đây không thể gọi là bắt nạt được.
Dù sao cậu cũng không có bạn gái, tiền nhiều để làm gì, không tiêu cho “cháu chắt” nhà mình, chẳng lẽ vứt đi.”
“Ủa lần trước không phải có rất nhiều người muốn xin số cậu em sao…”
“Lúc đầu cũng có cho.” Cậu ta dừng lại, “Nhưng mà cậu út em đâu có qua lại mập mờ với cô gái nào.”
Vân Ly im lặng một lúc, "Anh ấy còn cho người ta số điện thoại sao?" Ý thức được giọng điệu của mình không đúng lắm, Vân Ly lập tức chữa cháy, "Ý chị là thoạt nhìn anh ấy có vẻ không phải người sẽ cho người khác số, giống lần trước đi ăn cơm đó.”
"Chị nghĩ gì vậy." Phó Chính Sơ kiêu ngạo đáp: "Đó là nhà em cho đó!”
"Vì sao?"
"Tìm mợ tương lai về quản ông ấy.”
...
Một lúc sau, Phó Thức Tắc cầm hai túi bánh quy trở về, Vân Ly mang theo chiếc túi vải trăng khuyết “thật vất vả” mới giành được, cho túi xách của mình và gói bánh quy vừa mua bỏ vào đó.
Có thể là quá mức vừa lòng, cô nhón chân, nghiêng người nhìn xuống túi vải.
Thấy Vân Ly thích phần thưởng của EAW như vậy, Phó Chính Sơ tò mò muốn biết cái túi nom hết sức bình thường kia rốt cuộc có gì đặc biệt: "Chị Ly Ly, cảm giác mang nó thế nào ạ?"
Vân Ly cúi đầu nhìn xuống cái túi, thẹn thùng cười, "Rất ok, có điều..." Cô nhấc cái túi lên, "Hơi lớn."
Đứng trước mặt hai người cô ngại "õng ẹo" tạo dáng selfie, cho nên cố tình chạy đến khoảng đất trống cách đó hai mét để chụp ảnh.
Phó Chính Sơ buồn chán mở túi bánh quy ra ăn mấy miếng, thi thoảng lại liếc qua chỗ Vân Ly.
Có lẽ quá nhàn rỗi, cậu nhóc thử quan sát chiếc túi chẳng lấy gì làm đặc biệt, đột nhiên cu câu ngạc nhiên reo lên:
"Cậu út, đó không phải ảnh đại diện của cậu à?"
Để chứng minh tính chính xác của kết quả quan sát, Phó Chính Sơ phóng to hình đại diện WeChat của Phó Thức Tắc, giơ lên trước mặt ông cậu.
Một cái màu thiên thanh, một cái màu đen tuyền.
Phó Chính Sơ: "Xem nè, mặt trăng bên trên cũng giống nhau."
Phó Thức Tắc ném ánh mắt nhìn một đứa thiểu năng cho thằng cháu.
Phó Chính Sơ không hài lòng với phản ứng hời hợt đó, được một tấc lại muốn tiến một thước buông giọng điệu cợt nhả tục tĩu chọc ông cậu: "Cậu út.
Vừa rồi chị Ly Ly còn nói cậu lớn."
Miệng còn đang nhai rột roạt miếng bánh, dáng vẻ gợi đòn quá thể.
Phó Thức Tắc: "..."
Sắc trời nhá nhem tối, loa phát thanh trong vườn trường đang phát bản tin buổi tối, lúc này nữ biên tập viên đang phỏng vấn một đàn anh đã tốt nghiệp đi làm.
"Cho nên đàn anh Doãn, với tư cách là nhân vật từng làm mưa làm gió của Đại học Khoa học Công nghệ Nam Vu, giành được vô số giải thưởng, các fan của anh bao gồm cả em đều rất tò mò, anh cảm thấy quãng thời gian học đại học, điều khiến anh tiếc nuối nhất là gì?"
Chất giọng người đàn ông ấm áp, dịu dàng như gió xuân, khiến tiếng tạp âm phát ra từ loa cũng thật êm ái.
Anh ta cười mấy tiếng, dừng một lát mới từ tốn đáp: "Có lẽ là… không yêu?"
"Mấy năm trở lại đây các bạn học của tôi đều đã có con hết rồi."
Phó Chính Sơ thuận miệng hỏi: "Chị Ly Ly, hồi học đại học, tiếc nuối lớn nhất của chị là gì?"
Sự việc xảy ra quá bất ngờ, đầu óc cô xoay chuyển một hồi, hơn một ngàn câu trả lời bật ra, dù là câu nào cũng chẳng khác gì vạch áo cho người xem lưng, tự bêu riếu chính mình.
Không biết tên nhóc này vô tình hay cố ý nữa.
Vân Ly không thích dò hỏi chuyện riêng tư của người khác, thêm một lý do nữa là cô sợ người ta hỏi lại mình, đến giờ vẫn FA là minh chứng rõ ràng nhất cho việc cô không giỏi giao tiếp.
Bỗng nhiên làn gió đêm lạnh lẽo phất qua, cô dùng lòng bàn tay xoa xoa khuỷu tay, khó khăn thừa nhận: "Chị...!chưa yêu… bao giờ."
Trong lúc luống cuống, bằng một phép màu cô đã sút lại quả bóng này sang cho cặp cậu cháu họ Phó: "Hai người thì sao?"
"À…" Phó Chính Sơ nghiêng đầu suy tư một hồi, không để tâm lắm, qua loa đáp: "Cỡ bốn năm lần gì đó, mỗi lần đều không kéo dài lâu."
"Vậy..." Ánh nhìn chuyển dời sang người bên cạnh.
Lo lắng anh cũng sẽ suy nghĩ người chưa có lấy một mảnh tình vắt vai là lập dị.
Vân Ly cân nhắc rồi lâu, cố làm ra vẻ bình thường nhất có thể, hỏi vu vơ: “Anh cũng bốn, năm lần à?”
Anh hơi ngửa đầu ra sau, cần cổ trắng ngần, từng mạch máu mỏng manh ẩn hiện dưới da như hoa văn thêu chìm của một tấm lụa thượng hạng.
Vừa vặn có một ánh đèn trắng rọi xuống, thả vào nơi đáy mắt đen nhánh sâu thăm thẳm kia một luồng sáng lấp lánh.
Anh nghiêng đầu nhìn cô: "Cô thật sự đề cao tôi quá.”
"Chị Ly Ly, ý cậu em là..." Phó Chính Sơ nhanh chóng diễn giải ý tứ của ông cậu mình: "Người như cậu ấy mà cũng được hỏi đến vấn đề này, đúng là quá coi trọng cậu ấy rồi.”
Cậu nhóc ra vẻ nghiêm túc: "Dù sao ở trong mắt chúng em, cậu ấy chính là người sinh sản vô tính."
Vân Ly: "..."
Phó Thức Tắc: "..."
Cô