Trở lại tầng ba trung tâm trải nghiệm của EAW, Doãn Vân Y và Doãn Dục Trình ngồi chờ ở cửa khu tàu lượn siêu tốc giả lập.
Vừa nhìn thấy Vân Ly, hai người cùng đứng lên.
Doãn Vân Y nhận lấy áo khoác từ tay Vân Ly: "Cảm ơn chị Vân Ly."
Vân Ly cười: "Không cần khách sáo."
Doãn Dục Trình liếc thấy người phía sau Vân Ly: "Phó Thức Tắc?"
Hoàn toàn không nghĩ tới bọn họ có quen biết, Vân Ly hỏi: "Hai người quen nhau à?"
Doãn Dục Trình cười nói: "Trong đợt tham gia thi đấu có gặp mấy lần." Doãn Dục Trình chưa từng nghĩ tới cảnh tượng hai người gặp mặt, nhìn thấy Phó Thức Tắc đeo thẻ EAW thì chỉ nghĩ hai người là đồng nghiệp.
Sau khi Doãn Vân Y mặc áo khoác vào, Doãn Dục Trình mở lời trước: “Đây là lần đầu tiên tôi và Vân Y tới đây, em có thể dẫn chúng tôi đi dạo xung quanh được không?”
Đối phương đã mở lời, Vân Ly cũng không tiện từ chối: "Được."
Doãn Dục Trình nhìn Phó Thức Tắc bên cạnh, cảm thấy nghi hoặc hỏi: “Anh có muốn đi cùng chúng tôi không?”
Đương nhiên Phó Thức Tắc xem câu hỏi này như một lời mời: "Được."
Doãn Dục Trình: "..."
Vân Ly cảm thấy hơi lúng túng, để giảm bớt bầu không khí, cô cất lời: “Nếu không, trước tiên hai người cứ chơi tàu lượn này trước đi.
Trải nghiệm cái này cũng không tồi.”
"Chị ơi, chị có đi cùng với chúng em không? Em muốn chơi cùng với chị.” Doãn Vân Y chủ động mời.
Vì không muốn để lại ấn tượng không tốt về chị gái của Vân Dã trong lòng Doãn Vân Y, Vân Ly gật đầu.
Cả nhóm đang xếp hàng, Doãn Dục Trình và Phó Thức Tắc đứng đằng sau, anh ta nhìn Phó Thức Tắc nói: “Tôi cứ nghĩ rằng sau khi tốt nghiệp Đại học Bách khoa Tây Phục, cậu sẽ tìm một công việc rất phi phàm.”
Phó Thức Tắc cũng không quan tâm ý mỉa mai của anh ta, bình tĩnh nói: “Lần trước tôi nghe thấy trên chương trình phát sóng của Đại học Khoa học Công nghệ Nam Vu rằng anh đang yêu đúng không?”
Doãn Dục Trình nghĩ ngay tới nội dung phỏng vấn kia, có chút câm nín: “Bây giờ còn đang theo đuổi, còn anh?”
Phó Thức Tắc: "Vừa theo đuổi được." Anh hời hợt nói: "Đứng trước anh."
Hai người đứng phía trước, người Phó Thức Tắc nói tới không thể là em gái anh ta.
"..."
Doãn Dục Trình miễn cưỡng nở nụ cười, anh ta nhanh chóng đổi đề tài, nếu Phó Thức Tắc không cảm thấy hứng thú hoặc không cần thiết phải trả lời thì anh đều im lặng.
Không lâu sau, đã đến lượt bọn họ.
Chỗ ngồi của tàu lượn giả lập cũng giống như tàu lượn thật, trên khoang xe có mấy hàng ghế, mỗi hàng đều có hai cái ghế tựa.
Coi như bị tổn thương một chút nhưng Doãn Dục Trình không biểu lộ ra ngoài, anh ta ngồi bên cạnh Doãn Vân Y thoáng thất thần.
Phó Thức Tắc kéo dây an toàn cho Vân Ly, rồi thuận thế ngồi bên cạnh cô luôn.
Vân Ly đã chơi trò này rất nhiều lần, lần đầu là đến EAW để quay video quảng cáo, sau đó đến EAW làm thực tập sinh.
Bởi vì có thẻ nhân viên có thể trực tiếp đến khu trải nghiệm, cho nên lúc rảnh rỗi, hoặc là sau khi tan làm thì đôi khi cô sẽ đến chơi một chút.
Sau nhiều lần như vậy, cô cũng không còn cảm giác chấn động như lúc mới đầu.
Nhưng dù quen thuộc, cũng vẫn sẽ bị kinh sợ khi nhìn những cảnh tượng do mắt kính VR tạo ra.
Hình ảnh trước mắt chậm rãi thay đổi từ dưới lên tới đỉnh, sắp từ đỉnh vòng lượn lao xuống.
Vân Ly nắm chặt tấm chặn trước người, cảm nhận có một bàn tay đưa đến, nhẹ nhàng phủ lên tay cô, mang theo ý động viên.
Lúc tàu lượn lao xuống, cô không phân biệt được sự kinh sợ của tàu lượn nhiều hơn, hay sự rung động từ bàn tay ấm áp kia nhiều hơn.
Sau khi ngồi hai vòng tàu lượn siêu tốc, Doãn Vân Y nói phải đến lớp, Doãn Dục Trình trở về cùng với cô bé.
Doãn Vân Y hỏi: "Chị Vân Ly, khi nào em có thể trả lại áo khoác cho chị?” Trước kia cô bé có thể bảo anh trai mang trả, bây giờ nghĩ lại cảm thấy không thích hợp.
Vân Ly suy nghĩ một chút: "Bình thường chị không mặc áo này, em học cấp ba cũng không có thời gian đến trả, vậy đợi khi nào Vân Dã tới chỗ em thì trả lại cho chị cũng được.”
Vân Ly và Phó Thức Tắc cùng đi thang máy, còn Doãn Dục Trình và Doãn Vân Y đi thang cuốn.
Bốn người chia ra hai hướng.
Doãn Vân Y đứng bên cạnh Doãn Dục Trình, chớp chớp mắt hỏi: "Anh, hình như chị Vân Ly có bạn trai."
Doãn Dục Trình giật khóe miệng: "Chắc vậy."
Doãn Vân Y biết rồi còn hỏi, bổ thêm một đao: “Trước đó anh không hỏi rõ à?”
Doãn Dục Trình không muốn nói chuyện: "Ừ."
Ở bên kia, hai người vừa bước vào thang máy, đứng song song với nhau.
Phó Thức Tắc đưa tay ra, cọ cọ vào lòng bàn tay cô.
Hai người đã từng nói sẽ chú ý không được có hành vi thân mật trong công ty, cả ngày hôm nay vẫn cố gắng duy trì khoảng cách, bây giờ đột nhiên rút ngắn, sợ bị đồng nghiệp phát hiện, trong lòng lại có ý nghĩ kì lạ vờn quanh.
Vân Ly đảo khách thành chủ, nhấc tay lên trên một chút, ngón tay luồn vào kẽ tay anh, mười ngón tay đan vào nhau.
Cái tay kia cũng rất phối hợp đáp lại cô.
Trong lòng Vân Ly vẫn còn đang suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo, qua vài giây, Phó Thức Tắc nói: “Không làm gì tiếp à?”
Anh không ngại ngùng chút nào mà hỏi rõ, quấy rầy tâm tư của Vân Ly.
Đúng lúc thang máy dừng ở tầng một, Vân Ly vội vàng buông tay anh ra, nhanh chóng ra khỏi thang máy: “Trở về làm việc.”
Ngày làm việc cuối cùng, trong công ty không có ai tăng ca.
Vân Ly là người tan tầm cuối cùng trong phòng, sau khi đóng cửa, cô thở phào nhẹ nhõm.
Lần sau tới EAW, chính là năm 2017 rồi.
Phó Thức Tắc đợi cô ở trên hành lang, anh mặc một cái áo khoác gió màu xanh, đội mũ lưỡi trai, nghe thấy tiếng mở cửa của cô, anh ngẩng đầu lên.
Anh quàng chiếc khăn quàng cổ màu xám.
Là cái mà cô đã đan.
Vân Ly đến gần, chủ động nắm tay anh.
Tuyết vẫn đang rơi.
Tuyết khô, cho nên bọn họ không che ô, Phó Thức Tắc cởi mũ lưỡi trai đội lên đầu cô.
Tuyết ở lầu một đã lên đến mắt cá chân của cô.
Có một người đứng che ô trước cửa.
Vân Ly dựa vào người Phó Thức Tắc nên không chú ý tới người kia, giẫm lên tuyết lặng lẽ đi ra ngoài.
"Chờ một chút."
Bóng người đuổi theo bọn họ, Vân Ly mới phát hiện là Doãn Dục Trình, trong tay anh ta cầm một chiếc túi, hẳn là anh ta đã chờ bên ngoài khá lâu, bên trên đã phủ đầy tuyết.
Anh ta hạ mắt nhìn thấy đôi bàn tay đang nắm lấy nhau của họ, muốn nói gì đó nhưng lại không mở miệng được.
Sau mấy giây, anh ta lấy lại vẻ mặt tự nhiên đưa túi cho Vân Ly: “Đây là áo của cô.”
"Anh không cần đưa luôn đâu." Vân Ly bất ngờ nói, đưa tay tiếp nhận.
"Không sao." Anh ta nhẹ nhàng nói.
Anh ta chỉ muốn đến xác nhận một chút.
Nói câu chúc mừng năm mới xong Doãn Dục Trình xoay người rời đi, ven đường đỗ đầy xe, bóng người cao lớn biến mất trong nháy mắt.
Ánh mắt Vân Ly không dừng lại quá lâu, lại tiếp tục đi về hướng lúc nãy.
Vân Ly hỏi: "Anh ta nói quen anh trong lúc tham gia thi đấu."
Phó Thức Tắc: "Ừm."
Nhớ tới dáng vẻ muốn nói lại không nói được gì của Doãn Dục Trình, Vân Ly nghi hoặc nói: “Có phải anh ta không thích anh không?”
Cô nghĩ chắc là như vậy, lại nói thêm: “Dù sao chỗ nào có anh, cùng lắm anh ta chỉ xếp thứ hai.”
"..."
Cô hơi chậm hiểu một chút.
Phó Thức Tắc không lên tiếng.
Anh lấy mũ trên đầu cô xuống, vò đầu cô rồi lại đội lại.
Tuyết trên quảng trường đã bị xúc đi tạo thành một con đường, người ta rải cỏ lên để tránh trơn trượt.
Khi đi tới tiểu khu, tuyết trải rộng khắp nơi.
"Đi sát đằng sau anh."
Phó Thức Tắc đi phía trước, giày của anh lớn hơn chân Vân Ly không ít, để cô giẫm lên vết chân của anh, giày của cô sẽ không bị ngập trong tuyết.
Khi về đến nhà, mặt cô đã bị lạnh đến tê tái, Vân Ly