Vân Ly nghe “tút” một tiếng, cảm nhận được lực tay từ cái ôm này càng gia tăng, cô nghiêng đầu, hất cằm nhìn anh, Phó Thức Tắc không thể hiện cảm xúc nhìn cô.
Giống như đang đợi cô nói tiếp.
Vân Ly giả vờ trấn định đẩy ngón tay của anh ra, cô vào bếp rót một cốc nước, trong đầu cô quay cuồng.
Cô không nói cho đám bạn thân về chuyện yêu đương của mình, lúc Đặng Sơ Kỳ hỏi, cô cũng không dám khai thân phận của anh.
Đúng là không được tốt.
Anh sẽ tức giận vì chuyện này sao?
Vân Ly ló đầu ra khỏi phòng bếp, Phó Thức Tắc cụp mắt, không nhìn được cảm xúc.
Hình như cô quá cả nghĩ rồi, cô trở về ghế sofa, uống một ngụm nước rồi nói: "Chúng ta xem phim tiếp đi."
Phó Thức Tắc đang chơi với cái điều khiển TV, không có ý định ấn nút.
Vân Ly đẩy đầu gối anh, làm như không có chuyện gì xảy ra mà ra hiệu cho anh nhanh lên một chút, Phó Thức Tắc xoay điều khiển rồi ấn nút khởi động, Vân Ly đứng dậy tắt đèn, hình ảnh được chiếu trên tường.
Cô ngồi ở một bên ghế sofa, Phó Thức Tắc nằm trên ghế, nửa trên dựa vào một bên, một chân co lại.
Là một bộ phim tình yêu lãng mạn được nhiều người yêu thích, trong phim không có những phân cảnh ám muội hay mập mờ với người khác, toàn bộ là quang cảnh tình yêu lãng mạn ngây thơ khiến tim đập thình thịch.
Xem một hồi lâu, Vân Ly hơi di chuyển người, tiến lại gần Phó Thức Tắc.
Trong căn phòng chỉ có ánh sáng dội lại từ hình chiếu, phả lên gương mặt anh.
Vân Ly nghiêng người, anh vẫn chăm chú nhìn màn ảnh, vẻ mặt bình tĩnh và tự nhiên, không giống như đang tức giận.
Anh đang khoanh tay trước ngực.
Lúc này cô tiến sát vào, ngồi trước người anh.
Cô hoàn toàn không tập trung xem phim, còn muốn thăm dò xem anh có tức giận không.
Một hồi lâu, người phía sau không giằng co với cô, đưa tay kéo cô vào trong lồng ngực.
Thấy rốt cuộc anh đã buông lỏng, Vân Ly cũng thấy yên lòng.
Bộ phim chỉ có nửa tiếng, kết thúc viên mãn, khi âm nhạc kết phim vang lên, Vân Ly ngửa đầu nhìn anh thì phát hiện, anh dựa người vào sofa nhắm mắt.
Ngủ.
"..."
Vân Ly cảm thấy bộ phim này có chút ngây thơ nhưng không nhàm chán như vậy.
Cô quan sát gương mặt anh khi ngủ, hàng mi dày, đuôi mắt hẹp dài.
Vân Ly vươn ngón tay đụng vào lông mi anh, anh nhíu chặt lông mày, hai mắt đang nhắm cũng run run, giống như gặp ác mộng.
Cô nhớ lần đầu thấy anh ở phòng nghỉ ngơi của EAW, anh khoanh tay nằm trên ghế sofa, bả vai thon gầy.
Cô nhận ra rằng mỗi khi đêm đến, giống như luôn có một tầng sương đen bao phủ lấy anh, làm cho anh bị vây hãm trong đó không thoát ra được.
Vân Ly vuốt nhẹ lông mày anh.
Giống như anh nhận được sự động viên, khuôn mặt chậm rãi thả lỏng, nhận được cổ vũ, lực trên tay cô nhẹ hơn một chút, đến tận khi anh mở mắt, nắm lấy ngón tay cô.
Đột nhiên không kịp chuẩn bị.
Theo bản năng, cô lui về phía sau, lại bị anh giữ chặt người, anh bình thản để tay cô lên lông mày anh, nhắm mắt lại, điều hoà hô hấp.
Vân Ly: "..."
Anh cũng đừng giả bộ ngủ như vậy chứ.
...
Trước khi đi, Phó Thức Tắc đưa cho Vân Ly địa chỉ của nhà hàng ở toà nhà cao chọc trời, anh định ăn bữa tối đêm giao thừa ở đó.
Phòng ăn ở tầng cao nhất của Thiên Khải thương thành, xung quanh phòng ăn có thể nhìn thấy toàn cảnh đêm của thành phố.
Cô gọi điện thoại cho Vân Dã, bình thường hai chị em đều đón giao thừa ở một nơi, hiếm khi đối tượng không phải cậu em trai cho nên cô có chút không thích ứng được.
Vân Dã đang dựa vào giường chơi trò chơi trên máy tính bảng, ném điện thoại sang một bên, cũng không quay đầu lại hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Vân Ly tự cho là sẽ có một đêm giao thừa hoàn mĩ, ôn tồn hỏi: “Ngày mai em đón giao thừa như thế nào?”
"Giao thừa?" Vân Dã cúi xuống nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Chị không ở đây thì giao thừa cái gì.”
Vân Ly sửng sốt một chút, mấy năm nay ngũ quan của cậu chàng đã từ tử trưởng thành, nhưng khuôn mặt vẫn giữ khí chất quen thuộc, cô nói móc theo thói quen: “Em vẫn còn có chút tình nghĩa đấy.”
Cô nói sang chuyện khác: "Sao ba mẹ lại cho phép em chơi game."
"Trò chơi này chính là cây sinh vật, em đang ôn tập lại mấy sinh vật trên lớp.” Vân Dã phổ cập giáo dục cho cô một lát, bỗng nhiên, cậu nhóc đóng máy tính bảng lại, đứng lên giường nhảy xuống đất, đi dép lê tới gần màn hình.
Vân Ly: "Em đừng nhảy xuống sàn như vậy."
Vân Dã: "..."
Cậu nhóc cầm điện thoại lên, rồi lại bổ nhào lên giường, dán mặt tới gần màn hình, vẻ mặt vẫn thối như mọi khi: “Ngày mai chị đón giao thừa một mình à?”
Lúc Vân Ly và Vân Dã ở cùng nhau thường làm vài việc, ví dụ như lướt trạm E để chơi game.
Cô không nhìn cậu, thuận miệng hỏi: “Quan tâm chị à?”
Vân Dã phản bác: "Không quan tâm, em chỉ mong chị cũng thảm như em.”
Hai người lại kể lể mọi chuyện như mọi khi rồi cúp điện thoại.
Điện thoại lại rung lên, là Vân Dã bắn tiền lì xì, lời nhắn rất đơn giản: “Lì xì năm mới cho Vân Ly.”
"..."
Bỗng cô thấy hơi áy náy là sao nhỉ.
Nói chuyện điện thoại với Vân Dã xong, Vân Ly cũng gọi cho Đặng Sơ Kỳ, đầu bên kia không nói chuyện ngay.
Vân Ly thức thời nhanh chóng xin lỗi: “Thất Thất, cậu đừng tức giận, tớ định lần sau gặp mặt sẽ nói cho cậu.”
"Được thôi, tớ cũng không đến mức thương tâm quá độ." Đặng Sơ Kỳ cười một cái, làm bộ lên giá một chút: “Giọng nói đó là cậu út của Hạ Hạ sao? Mấy ngày không gặp hai người đã ở cùng nhau rồi.”
Lúc này Vân Ly mới ngượng ngùng, thỏ thẻ nói: “Ừ.”
Đặng Sơ Kỳ: "Sao hai người đến được với nhau? Tiến triển tới đâu rồi?”
Vân Ly bỏ qua mấy chi tiết nhỏ, nói qua loa đại khái.
"Trước đó cậu theo đuổi lâu như vậy, đến giờ không theo đuổi nữa lại lập tức thành, nhanh như nổ súng vậy.” Đặng Sơ Kỳ than thở: “Có điều, có thể nhận ra người anh ta mong muốn trước giờ chính là cậu.”
Nói đến đây, Vân Ly không quên hỏi một vấn đề: “Anh ấy muốn ăn tối đón giao thừa với tớ, đây có phải là định đón năm mới với tớ đúng không?”
"Đương nhiên là vậy rồi.”
Đặng Sơ Kỳ chăm chú suy nghĩ: "Đoán không ra tâm tư của cậu Phó út, tớ cứ nghĩ anh ta lạnh