Vân Ly hết sức tập trung nghe động tĩnh bên ngoài: “Em trai em còn bên ngoài đó...”
Phó Thức Tắc: "Cho em trai vé máy bay về đi thôi.” Khuôn mặt anh cọ cọ vào tóc cô, bờ môi lại sượt qua gò má và cần cổ.
Đồ vật trong tay cô cũng không cầm chắc.
Cô cố gắng giãy giụa, tập trung cắt táo trên thớt.
Phó Thức Tắc kề môi vào tai phải của cô, nỉ non: "Ly Ly..."
A a a a a a.
Cô muốn điên mất.
Vân Ly không chịu được, dừng việc trên tay lại, mở vòi nước rửa tay, cố ý không đóng vòi nước.
Xoay người, nhìn thẳng vào đôi mắt nhu hòa của anh, cô kiêu ngạo nhưng lại không mạnh mẽ, định mạnh mẽ hôn anh nhưng lại nhát gan.
Ánh mắt của cô nhìn từ mắt anh, chuyển hướng xuống mũi, cuối cùng dừng lại trên môi anh.
Vân Ly nuốt một ngụm nước bọt.
Cô bị trêu chọc đến ngứa ngáy, vô thức ngẩng đầu lên, anh nâng nhẹ cằm cô lên, đặt một nụ hôn lên môi.
Tiếng TV trong phòng khách vang lên rất lớn, Vân Ly nghiêng người ôm cổ anh, vô thức đi hai bước về phía trước, áp anh lên tường.
Ép anh dựa vào tường, mặt cô mang đầy tình ý, cổ áo anh cũng bị cô chỉnh đến lộn xộn, hai người cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình.
Môi Phó Thức Tắc nhiễm màu máu, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Bây giờ em rất mạnh mẽ.”
Vân Ly đã hồi thần lại, nhớ tới những chuyện xảy ra trong thời gian này, bất giác nói: “Em cũng muốn hung hăng với người khác như vậy nữa.”
Không muốn sống nội tâm và thu mình với người khác như trước nữa.
Phó Thức Tắc hôn một cái lên trán cô: “Em sẽ làm được.” Phủ lên khoé mắt cô, anh tiếp tục nói: “Bây giờ cũng làm rất tốt.”
Vân Ly được anh thổi phồng đến mức lâng lâng, Phó Thức Tắc cười nhẹ một tiếng, giống như nhận mệnh dựa vào tường: "Tiếp tục đi."
"..."
...
Vân Dã ngồi trên ghế sofa có chút buồn chán, cảnh tượng trên màn ảnh không ngừng thay đổi, nhưng ánh mắt cậu lại nhìn phòng bếp.
Liếc nhìn thời gian.
Bổ táo thôi, làm gì mà lâu vậy?
Trong đầu cậu nhóc xẹt qua một suy nghĩ đáng sợ, bọn họ sẽ không làm chuyện gì kì lạ bên trong chứ? Không thể nào?
Nhìn anh rể cũng không giống người lưu manh như vậy.
Vân Dã dừng rồi lại phát chương trình trên màn hình nhiều lần, cố gắng gây chú ý đối với hai người trong bếp.
Ngồi trên ghế sofa, thậm chí cậu nhóc có cảm giác mình không nên tồn tại.
Cũng may cửa phòng bếp mở ra, Vân Dã đưa mắt nhìn hình ảnh trên máy chiếu, hai người ngồi xuống bên cạnh cu cậu, không nói một lời.
Vân Dã liếc trộm Phó Thức Tắc, anh đang cụp mắt nhìn Vân Ly.
Để ý thấy ánh mắt của Vân Dã, Phó Thức Tắc đẩy đĩa hoa quả đến trước mặt cậu.
"
Sau đó, tự lấy một miếng, đưa lên miệng Vân Ly.
Điều làm cho Vân Dã kinh ngạc là, Vân Ly há miệng ăn luôn.
Quá quái lạ.
Từ nhỏ đến lớn, hai động vật giống đực đến gần Vân Ly nhất, đầu tiên là con chó trong nhà, thứ hai là cậu.
Trong lòng Vân Dã nổi lên sầu não, hỏi: “Anh, anh và chị em yêu nhau bao lâu rồi?”
Vân Ly không quan tâm vấn đề này vì đối tượng là Phó Thức Tắc, chủ động đáp: “Khoảng mấy tháng.”
Phó Thức Tắc: "29 ngày."
Vân Ly: "..."
Môi Vân Dã giật giật, qua hồi lâu mới nói một câu: “Anh phải đối xử tốt với chị em một chút.”
"..."
Vân Ly gõ đầu cậu nhóc: “Chị em còn cần em lo chắc.”
"..."
"Anh sẽ đối xử tốt với cô ấy.” Phó Thức Tắc nghiêm túc nói, hoàn toàn không vì tuổi tác mà thất lễ với cậu.
Vân Ly sửng sốt một chút, nhét miếng táo vào trong miệng Vân Dã: “Vân Dã, em bị ba nhập à?”
Vân Dã rất bất mãn với động tác thô bạo của cô, oán giận: “Chị không thể hiền lành một chút như anh rể được à.”
Vân Ly hùng hổ nói: “Vậy thì chị sẽ không để anh rể em cho em ăn nữa.”
Nhìn bọn họ cãi nhau, Phó Thức Tắc cảm thấy buồn cười, anh cũng không ngại, hỏi Vân Dã: “Vừa rồi em gọi anh là gì?”
Lần này Vân Dã có chút ngại, nói: “Anh rể...”
Phó Thức Tắc đẩy đĩa táo về phía cậu một chút: “Muốn anh cho em ăn không?”
Vân Ly kéo đĩa lại: “Không được!”
Ba người ngồi xem phim chung trên ghế sofa, Vân Dã không cảm nhận được “thuộc tính bóng đèn” của mình, nhân lúc Phó Thức Tắc đi vệ sinh, Vân Ly nói: “Sao em không vào phòng đi.”
"Em còn chưa xem phim xong...” Vân Dã không phản ứng lại, cậu nhóc xem đến mê say, Vân Ly đẩy cậu nhóc một cái, vẻ mặt tràn ngập cưỡng ép.
Vân Dã tức giận nói: "Vân Ly, chị có thể học anh rể nhẹ nhàng với em trai một chút được không?”
"Đổi giọng cũng nhanh quá nhỉ.” Vân Ly không khách sáo: “Nhanh như vậy đã đứng về phía anh rể.”
"Anh rể vừa cao vừa đẹp trai, tính tình cũng tốt.” Vân Dã lại ghét bỏ nhìn Vân Ly một cái, sống chết không chịu di chuyển.
"Có điều." Vân Dã nghiêm mặt nói: "Em có nên nói chuyện này cho ba biết không?”
"..."
Vân Ly nhíu nhíu mày: "Chị lớn thế này rồi, còn ngại có mối quan hệ...” Cô suy nghĩ một chút, nhìn thẳng Vân Dã: “Bỏ đi, đừng nói cho ông ấy.”
Cô một mình chạy đến học Đại học Khoa học Công nghệ Nam Vu, cơn giận của Vân Vĩnh Xương còn chưa tan, giờ ông ấy mà biết chuyện cô có bạn trai ở Nam Vu, có khả năng sẽ đi máy bay đến đây đánh gãy chân cô.
"Chị, bây giờ chị làm blogger thu nhập thế nào?"
"Làm gì?"
"Chị tiết kiệm một chút.” Vân Dã tỉnh táo đưa ra một kiến nghị: “Nếu ba biết chắc sẽ đuổi chị ra khỏi cửa, chị tính lối thoát cho mình đi.”
"..."
Sau khi xem phim, Vân Ly dẫn Phó Thức Tắc xuống lầu lấy xe, cô đầy một bụng tâm sự, từ trước tới giờ Vân Vĩnh Xương luôn muốn khống chế cô, từ học tập, sinh hoạt đến xã giao.
Vân Ly còn nhớ, trước đây mỗi lần gặp người lạ, hoặc là nghe điện thoại, Vân Vĩnh Xương sẽ quở trách nói cô không đúng, làm chưa đủ tốt.
Hơn nữa, vì tai trái của cô không nghe được, lúc đi học bị bắt nạt, từ đó tính cách của cô trở nên giống như bây giờ.
Ngược lại, cũng bởi vì Vân Vĩnh Xương cảm thấy cô không có năng lực sinh tồn bên ngoài một mình.
Nhưng mà cô...!có thể tự nuôi sống bản thân, có thể ở một mình ở một thành phố xa lạ lâu như vậy.
Vân Vĩnh Xương không tin, cũng không chấp nhận.
Cô suy nghĩ rất lâu, mới lấy hết can đảm nói cho Phó Thức Tắc: “Em vẫn chưa nói cho người trong nhà biết chuyện yêu đương, tính cách ba em không tốt, anh phải chuẩn bị tâm lí trước.” Lo Phó Thức Tắc sẽ để ý, cô lại giúp ông ý biện giải: “Những phương diện khác của ba em rất tốt, chỉ là không biết cách yêu thương con mình thôi."
"Anh không phải yêu đương với ông ấy.” Phó Thức Tắc không để ý nói, chợt, anh hỏi cô rất tự nhiên: “Em muốn anh gặp ba vợ sao?”
"..."
"Em nói cho anh sớm một chút, chỉ là ông ấy quan tâm tương đối nhiều, em giải thích cho anh một chút.
Còn có, ba mẹ em đều chỉ có bằng đại học bình thường, điều kiện kinh tế nhà em cũng bình thường.” Vân Ly có chút khó nói tiếp.
Trong khi yêu thì rất vui vẻ, cô ít khi nhắc đến mấy chuyện thực tế này.
"Nhưng bây giờ em có thể tự nuôi sống mình, đợi sau khi tốt nghiệp đi làm một công việc toàn thời gian, sẽ tốt hơn.”
Dáng dấp của cô là muốn nhanh chóng chứng minh bản thân mình trước mặt anh.
Trong lòng Phó Thức Tắc cảm thấy khó chịu, không biết từ khi nào anh làm làm cho cô có cảm giác thiếu an toàn như vậy.
Anh kéo cô vào lòng, đường hoàng nói: “Ly Ly, anh chỉ quan tâm em như thế nào.
Những việc khác không quan trọng.”
Lúc lên lầu, Vân Ly mới nhớ tới, Phó Thức Tắc chưa bao giờ hỏi cô về gia đình cô, cũng gián tiếp cho thấy, anh không để ý những việc này.
Trong thế giới của người trưởng thành, anh dành cho cô một tình yêu không liên quan đến thực tế.
Anh yêu tha thiết, chỉ có quan hệ với một mình cô.
-
Doãn Dục Trình cảm giác mình bị Vân Dã hãm hại.
Mấy ngày trước Doãn Dục Trình đưa điện thoại cho Doãn Vân Y, bảo cô bé liên lạc với đối phương một chút, khi đó Vân Dã còn chưa đặt vé.
Hôm qua cậu nhóc gọi điện thoại tới, nói với mình là chiều nay bay.
Đưa điện thoại di động cho Doãn Vân Y, để hai người bọn họ tự nói chuyện với nhau.
Doãn Vân Y bảo với anh, Vân Dã nói hiện tại Vân Ly vẫn độc thân.
Vân Y đã nói với anh rằng hai chị em rất thân thiết, giống như anh và em gái.
Anh cũng không nghi ngờ lời nói của Vân Dã có đúng không.
Vốn dĩ cảm thấy Phó Thức Tắc nhìn không dễ ở chung, bọn họ chia tay cũng dễ hiểu.
Mới gặp lần đầu đã coi trọng đàn em, anh không muốn bỏ qua nên mới tuỳ tiện hành động.
Về tin tức của Vân Ly, Doãn Vân Y còn không cho anh nói với Vân Dã.
Liên tiếp gặp khó khăn trong chuyện tình cảm, anh không có ý định lấy Doãn Vân Y làm bia đỡ đạn, sau khi đưa cô bé tới công viên, với tư cách là người lớn nói chuyện với nhau, hiếm khi anh cảm thấy lúng túng như vậy, miễn cưỡng nở nụ cười chào hỏi với Vân Ly.
Phó Thức Tắc còn hạ cửa kính xe, gật đầu với anh.
"..."
Đây là lần anh mất mặt nhất trên đời này.
Sau khi đưa Vân Dã tới công viên ở Nam Vu, Vân Ly và Phó Thức Tắc cũng không làm kỳ đà cản mũi, lái xe về Giang Nam Uyển.
Công viên giải trí ở Nam Vu cũng không có gì đặc biệt, thiếu niên thiếu nữ dựa vào bản đồ