Vân Ly không ngờ mình lại ngọng lúc này, cô vừa mới tập những mười mấy phút cơ mà.
Thấy anh không có tinh thần, Vân Ly xụ mặt nói: “Trông anh có vẻ không vui.”
Phó Thức Tắc buồn cười: “Anh rất vui.”
Vân Ly bất mãn: “Nếu vui thật thì anh thể hiện chút xem nào.”
“Thể hiện thế nào cơ?”
Trước camera, Vân Ly chụm ngón trỏ và ngón giữa lại, đặt hờ lên môi, rồi làm động tác hôn gió với anh.
Thị phạm xong, cô nhìn anh chằm chằm: “Cứ làm vậy đi.”
“...”
Phó Thức Tắc không hiểu sao bỗng dưng cô lại nghĩ ra động tác khoa trương như thế, nhưng thấy cô vẫn một mực nhìn mình không chớp mắt, anh đành tìm bừa một lý do để từ chối: “Em gọi tên anh không chuẩn.”
“...”
Bị bắt lỗi, Vân Ly bối rối: “Em sẽ luyện tập nhiều hơn, cố gắng sang năm thành tài.”
Phó Thức Tắc: “Sang năm vẫn chưa phát âm đúng thì sao?”
“Vậy năm nào em cũng chúc mừng sinh nhật anh, rồi sẽ đến lúc nói chuẩn được thôi.” Vân Ly nói nghiêm túc: “Anh đừng có xem thường em…”
Phó Thức Tắc còn tưởng cô muốn nói đến khả năng tiếng phổ thông của mình, nhưng Vân Ly lại cười nói: “Em có thể bên cạnh anh cả đời.”
Vậy cho nên, còn rất nhiều cơ hội.
“Khi nào về em sẽ làm bù bánh sinh nhật cho anh.” Đến tận hôm qua Vân Ly mới biết anh mừng sinh nhật vào lúc giao thừa, chỉ kịp vội vàng chuẩn bị đèn sáng để chúc mừng từ xa.
“Không quan trọng đâu.” Phó Thức Tắc không mấy để ý, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong giọng nói lại mang ý thúc giục: “Em về sớm một chút.”
...
Sau khi gặp Doãn Vân Y ở Nam Vu, hầu như cả ngày Vân Dã chỉ vùi đầu vào sách vở.
Hai chị em chỉ chạm mặt nhau mỗi ngày vào ba bữa cơm.
Kì nghỉ lễ của Vân Vĩnh Xương và Dương Phương không dài như của sinh viên, qua Tết chỉ còn hai chị em ở nhà.
Nghĩ đến việc dạ dày Phó Thức Tắc không tốt, Vân Ly định tranh thủ kì nghỉ đông học mấy tips nấu cháo, đăng lên E trạm một loạt các video nấu cháo.
Từ khi quyết định cần thay đổi tính cách của mình, hầu như tối nào Vân Ly cũng sẽ livestream khoảng nửa tiếng, nội dung chủ yếu là tâm sự với fan về một chủ đề nào đó.
Dần dần, số người hâm mộ thường xuyên ghé xem ngày càng tăng lên.
Bỗng dưng có một fan hâm mộ khiến cô chú ý, trước giờ không thấy Efe này nói chuyện bao giờ nhưng lại thường xuyên tiếp lời cô trên livestream.
Ví dụ như khi Vân Ly nói: “---Chủ kênh này đúng là chúa lần chần, muốn nói với người ta một câu thôi mà đứng suy nghĩ cũng mất nửa buổi.”
Efe: [Vợ tinh tế thật đấy.]
Vân Ly: “---Trước mặt người lạ, blogger này nói chán ngắt.”
Efe: [Vợ nói trúng tim đen luôn.]
Vân Ly: “--- Hình như người này có chứng sợ giao tiếp xã hội nhẹ, lúc gọi giao hàng hay giao đồ ăn đều để em trai nghe máy.]
Efe: [Vợ thông minh quá đi.]
“...”
Đúng là gà rừng cũng có thể thổi phồng thành phượng hoàng được luôn.
Tuy nhiên bình luận này lại khiến nhiều người không đồng tình, các fan liên tục bày tỏ ý kiến rằng họ cũng không thích nghe và gọi điện thoại, nhất là lúc ở trước mặt người lạ.
Điều này khiến cô một lần nữa nhìn nhận lại, những việc xảy ra với mình cũng tồn tại trên rất nhiều người khác nữa.
Sự tự ti từ trước tới nay bỗng chốc trở nên thật bình thường.
Chỉ là cô luôn sống trong thế giới của chính mình.
Tự coi mình thành một kiểu khác biệt với những người xung quanh, bưng tai bịt mắt, khổ sở hạ thấp bản thân, đó chẳng phải cũng là một loại tự phụ hay sao?
Không ít fan còn kể về những người hướng nội mình từng gặp, một số là người thân, số khác là đồng nghiệp, trong đó có cả những cái chết xã hội (*), trong khung bình luận lại tràn ngập những lời động viên cổ vũ.
Dù chỉ là những người xa lạ không quen biết, nhưng đều tình nguyện dùng những ngôn từ ấm áp để an ủi lẫn nhau.
(*) 社死 – Social death/ Cái chết xã hội: Nó kiểu dạng như đánh mất tất cả sự tôn trọng, quý mến từ người khác, bị phớt lờ hoàn toàn hoặc coi như không tồn tại.
Vân Ly đọc mà cảm thấy cõi lòng như được sưởi ấm.
Chủ đề ngày một đi xa.
[Vợ ơi, em trai đâu rồiiiii?]
[Tiết học giao tiếp của cá muối hôm nay đến đây là kết thúc, cho em trai lên sàn đi.]
[Em trai, mama yêu em.]
Những ngày đầu Vân Ly mới quay video, Vân Dã thường xuyên lọt vào ống kính, từ đó đến nay đã bốn năm, bao nhiêu fan cứng đã chứng kiến cậu nhóc trưởng thành.
Và cô cũng đã nhìn suốt mười sáu năm rồi, từ lúc cậu nhóc chào đời Vân Ly đã có kí ức.
Nhìn cậu từ lúc còn là bé con cả người ngắn ngủn có mấy chục phân mới bi bô tập nói thoát cái trưởng thành thành cậu thiếu niên như hiện tại.
Vân Ly miên man suy nghĩ, sau đó cô ở lại Nam Vu một thời gian dài, rất ít có cơ hội gặp Vân Dã.
Vân Ly tắt livestream.
Hôm nay cơm nước xong xuôi thì Vân Dã bảo bị đau bụng, Vân Ly còn trêu bào Dương Phương hạ độc cậu.
Giờ cậu nhóc đang cuộn mình trong chăn ngủ, Vân Ly đi vào nhìn ngắm khuôn mặt đang say giấc của em trai, dịu dàng xoa đầu cậu.
Vân Dã tỉnh, thấy là bà chị mình thì quay đi né: “Chị tránh ra, em buồn ngủ lắm.”
Lúc đầu Vân Ly còn định vào vai một người chị gái tiêu chuẩn, nhưng giờ lại nổi cơn tam bành mà không có chỗ phát tiết: “Tránh thì tránh, ngày mai chị về Nam Vu luôn.”
Vân Dã ngồi bật dậy: “Em bảo chị tránh chứ có bảo chị đi đâu.”
Cậu nheo mắt: “Nay mới mùng tám mà.”
Vân Ly đáp: “Về làm bù bánh sinh nhật cho anh rể em.” Cô cố ý nói thêm: “À, em trai chị chắc không hiểu đâu, dù sao chị đây cũng là người đang yêu mà.”
Tự nhiên bị thồn cơm chó, Vân Dã không nói lời nào trùm chăn lên kín đầu.
Vân Ly phủi tay đứng dậy, sau lưng bỗng truyền tới giọng nói lạnh lùng của Vân Vĩnh Xương, “Yêu đương với ai?”
“...”
Cách âm trong nhà không tốt lắm, nhiều lần Vân Ly nói chuyện điện thoại của Phó Thức Tắc chỉ dám thầm thì, nên vẫn chưa bị Vân Vĩnh Xương phát hiện.
Vân Dã thò đầu từ trong chăn ra, dùng ánh mắt đồng tình nhìn chị gái, Vân Vĩnh Xương thấy thế thì cảnh cáo: “Hay lắm, cánh cứng cáp rồi nhỉ, lại dám hùa theo chị con lừa ba mẹ à.”
“...”
Núi lửa phun trào ngay giữa một tối êm đềm.
“Ai?”
“Đồng nghiệp của con ạ.”
“Bao lâu rồi?”
“Một tháng ạ.”
“Nhà ở đâu?”
“Nam Vu ạ...”
Sắc mặt Vân Vĩnh Xương lập tức sầm xuống: “Không chỉ chạy đến Nam Vu học giờ còn định gả qua đó luôn đúng không? Đàn ông Tây Phục chết hết rồi hay sao?”
Đã sớm đoán được kết quả này, Vân Ly nhẹ nhàng nói: “Ba có thể cho con một chút tự do trong chuyện tình cảm được không...”
“Tự do cái gì! Con ở Nam Vu bị người ta bắt nạt, ba mẹ không ở đó thì ai bênh con, ai trút giận cho con?” Ông vẫn như trước, thẳng thừng ra quyết định: “Khi nào về bên đó thì chia tay đi, con mới tí tuổi đầu, có quen ai thì cũng phải về Tây Phục quen.”
Trái tim Vân Ly nhói lên.
“Con không cần ba trút giận thay con, tự con có thể bảo vệ mình.” Lòng Vân Ly như lửa đốt.
Cô không hiểu, từ nhỏ đến lớn cô luôn nề nếp vâng lời, không bao giờ gây phiền phức gì cho Vân Vĩnh Xương, tại sao ông cứ luôn cảm thấy cô là đứa vô dụng không được trò trống gì.
Tại sao luôn có những bậc phụ huynh cho rằng cuộc sống của con cái sẽ phải tuân theo quỹ đạo mà họ đã vạch sẵn.
“Con đã gặp ba mẹ anh ấy rồi, hai bác là người tốt bụng tử tế, đều là giáo sư ở trường Bách khoa Tây Phục.”
Vốn cô muốn Vân Vĩnh Xương có thể có thêm thiện cảm với anh, nhưng trái lại, câu nói này lại càng thêm dầu vào lửa, cơn giận xộc lên làm ông mắng vài câu rồi đóng sập cửa đi ra ngoài.
Vân Ly lạnh mặt về phòng thu dọn quần áo, nhớ lại mấy lời ba nói, lòng cô càng khó chịu không kìm được.
– Con còn lén đi gặp phụ huynh nó?
– Trong mắt con có còn người ba này không?
– Bây giờ còn đang chê ba trình độ thấp còn muốn với cành cao đấy hả?
Vân Vĩnh Xương không nói lí, Vân Ly cũng không muốn khuất phục như trước kia.
Đúng lúc có họ hàng tổ chức tiệc thôi nôi (*), ba và mẹ đến phụ giúp, sáng sớm đã ra ngoài, Vân Ly nhận lúc đó kéo vali đi khỏi nhà, vừa ngước lên thì thấy Vân Dã cũng chạy từ trong phòng ra.
(*) Tiệc thôi nôi là bữa tiệc được tổ chức khi bé đã tròn 12 tháng tuổi.
Cũng có thể coi đây chính là bữa tiệc sinh nhật đầu đời của bé.
Hình như vừa mới rửa mặt xong, tóc tai rối tung còn ướt nước, trên mặt cậu nhóc vẫn còn vẻ ngái ngủ.
Cậu cụp mắt, hỏi: “Chị đi thật à?”
Vân Ly đáp “ừ”.
Hai tay Vân Dã đút túi, đứng nguyên tại chỗ.
Hành lang nhỏ chật hẹp, ánh sáng yếu ớt.
Cậu thiếu niên có đôi mắt đen láy, dáng người dong dỏng đang mặc bộ đồ bóng chày rộng thùng thình.
Thời khắc li biệt sẽ sinh ra những cảm xúc khó gọi tên, bầu không khí nhuốm màu trầm mặc và u tối, bỗng như tăng thêm một ý vị khác vốn không tồn tại.
Cùng với căn phòng trống trải, lúc này dường như Vân Dã có thêm một thân phận khác.
– Người lớn bất hòa bỏ mặc con nhỏ bơ vơ.
Vân Ly thoáng do dự, rồi dặn dò: “Tối ngày mốt ba mẹ mới về.
Hai ngày tới chỉ có em ở nhà một mình thôi, đói thì ra ngoài ăn nhé.”
Vân Dã nhìn chị: “Dạ.”
Vân Ly: “Hoặc gọi đồ ăn ngoài.”
Vân Dã: “Dạ.”
Vân Ly: “Không thì sang nhà dì út ăn ké bữa cơm cũng được.”
Vân Dã: “Dạ.”
“...” Ba tiếng đáp như một hình như còn mang theo cảm xúc gì đó.
Vân Ly không hiểu lắm, khó được lúc kiên nhẫn, cô hỏi lại: “Phản ứng gì thế, em có ý kiến gì với chị à?”
“Không ạ…” Vân Dã nói: “Đã có cảm giác của kì nghỉ.”
“?”
Vân Ly nghiêng đầu, chậm rãi thuật lại: “Ra ngoài ăn, gọi đồ bên ngoài, sang nhà dì út...” Cậu dừng lại rồi hỏi: “Kì ha?”
Vân Ly không hiểu: “Gì cơ?”
Vân