Bà Giang không thể tin nổi cho đến khi tận tay kéo tấm vải trắng xuống nhìn rõ khuôn mặt trắng nhợt nhạt của con trai mình.
Bà nắm chặt tay Phó Thức Tắc nấc lên trong sự nghẹn ngào đứt ruột đứt gan: “Không phải cháu nói sức khoẻ nó rất tốt, không phải cháu đã nói chính mắt cháu nhìn thấy nó uống thuốc đều đặn sao?”
Phó Đông Thăng và Trần Kim Bình kéo Phó Thức Tắc ra phía sau, cố gắng hết sức trấn an người mẹ đáng thương đang rơi vào cơn hoảng loạn vì mất đi đứa con trai độc nhất.
Phó Thức Tắc cúi thấp đầu, toàn bộ việc xảy ra đêm nay như một chiếc chuỳ đá nện mạnh lên người anh.
Xương cốt Phó Thức Tắc lúc này như bị đập nát, thân thể nhức nhối, kiệt quệ, yếu đuối đến mức như thể chỉ một cơn gió thổi qua cũng ngã sõng xoài trên nền đất.
Bà Giang đã ngồi sụp xuống gào khóc nức nở.
Phó Thức Tắc nhìn đôi vợ chồng già, lẩm bẩm nói: “Cháu xin lỗi… thật sự xin lỗi…”
Phó Đông Thăng thấy cảm xúc của đối phương bắt đầu rơi vào trạng thái kích động quá mức, lập tức kéo Phó Thức Tắc ra ngoài.
Ông thở dài, trong hành lang nhỏ hẹp, từ tốn an ủi con trai: “A Tắc.
Đây không phải lỗi của con, Giang Uyên là một đứa trẻ tốt, nhưng năng lực mỗi người đều có hạn.”
“Thằng bé đã rất cố gắng, con cũng thế.”
Phó Thức Tắc mở to mắt, đôi hàng mi thoáng run rẩy nhưng không có bất kì phản ứng gì.
Nghe thấy tiếng khóc bi thương vọng ra, Phó Đông Thăng chỉ có thể che tai con trai lại.
Phó Thức Tắc nhớ rõ khoảnh khắc anh nghe thấy tiếng nức nở trong đau khổ của cha mẹ Giang Uyên.
Từng tiếng nấc nghẹn ngào, từng tiếng hét bi ai như đánh mạnh lên người anh.
Phó Đông Thăng ở lại bệnh viện lo chuyện hậu sự cùng ba mẹ Giang Uyên.
Cảm thấy trạng thái tinh thần sa sút trầm trọng của con trai, Trần Kim Bình nhanh chóng dẫn Phó Thức Tắc rời khỏi bệnh viện.
Lúc hai mẹ con đi ra ngoài, ánh nắng ban mai vàng ươm trong trẻo đâm thẳng vào mắt anh, khiến Phó Thức Tắc không thể mở nổi mắt.
Mưa đã tạnh.
Trần Kim Bình đẩy con trai vào ghế lái phụ, từ lúc lên xe đến lúc về tới nhà, bà vẫn nắm chặt tay con gắt gao.
Phó Thức Tắc hoàn toàn rơi vào trầm mặc, cả người co lại, áo khoác rộng thùng thình của ba khoác trên người anh, mái tóc đêm qua bị mưa xối đã khô, cả đầu bù xù, tóc tai lộn xộn.
Sau đó, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống mu bàn tay bà.
Cảnh sát tìm thấy trong ngăn bàn, tại phòng ngủ của Giang Uyên một quyển vở cũ.
Mấy chục trang đầu tiên chủ yếu viết về những ý tưởng nghiên cứu của cậu thiếu niên từ những ngày đầu bước vào đại học, nét chữ khi ấy sạch sẽ, ngay ngắn, gọn gàng, thi thoảng lại có vài nét vẽ nguệch ngoạc khi mất tập trung.
Về sau nét chữ càng ngày càng hỗn loạn.
Như thể tuỳ ý lật ra một trang trống, sau đó nhanh chóng viết xuống những trang nhật kí cuối cùng trong cuộc đời mình.
Là hồi ức hoàn toàn khác biệt với những gì Phó Thức Tắc biết.
Những trang nhật kí ghi lại hành trình chết dần chết mòn trong tâm thức của anh ấy giai đoạn này.
“Thời gian gần đây thật mệt mỏi.
Trước kia lúc nào tôi cũng cảm thấy năng lực của bản thân là điều không có gì để bàn cãi, trình độ của tôi đủ ưu tú để không bị người ngoài xét nét, đặt lên bàn cân mà đánh giá, nghi ngờ.
Nhưng học tiến sĩ đã chân chính bóc mẽ trình độ của tôi.
Mỗi ngày nhìn đề tài rác rưởi, thiển cận mà mình nghĩ ra, mỗi ngày đều bị thầy hướng dẫn chiếm dụng thời gian, sai chạy mấy việc lặt, ngày ngày đều vật vã, giãy giụa cố sức để chạm tới cái ranh giới mang tên tốt nghiệp.
Một khoảng thời gian trước, cuối cùng sau bao vất vả cuối cùng tôi cũng đã hoàn thành một bài báo tương đối tạm ổn để nộp, nhưng Xa Vũ lại đưa cho một đàn anh cùng khoa, thầy ấy nói rằng đàn anh kia đang có mong muốn ở lại học tiếp nghiên cứu sinh và rất cần một bài báo chuyên ngành.
Nhưng đó là bài nghiên cứu của tôi mà.
Cuối cùng tôi vẫn đồng ý với thầy ấy, với yêu cầu bản thân phải được tốt nghiệp đúng hạn.
Xa Vũ cười khẩy mỉa mai tôi chỉ là thứ lao động giá rẻ không chất lượng, ít nhất cũng phải làm việc cho ông ta một năm sau khi tốt nghiệp.
Tôi và ông ta ầm ĩ một trận, ông ấy nói tính cách tôi bất ổn, nóng nảy, muốn báo cáo với nhà trường, yêu cầu cho tôi nghỉ học.
Tôi chưa từng nghĩ, con đường học tiến sĩ của mình lại kết thúc một cách ê chề, đáng xấu hổ như thế.
Lúc trước tôi mang theo nhiệt huyết tràn đầy, hừng hực hi vọng tới sở nghiên cứu này làm việc, mà tình huống hiện tại hoàn toàn khác với những gì tôi mong muốn, ngày ngày vắt kiệt sức lao động giúp Xa Vũ kia kiếm tiền.
Ăn cơm với A Tắc, nghe cậu ấy nói một “kế hoạch nâng đỡ ngôi sao đang lên” sẽ tài trợ A Tắc hơn một trăm vạn.
Cậu ấy hỏi tôi gần đây thế nào, thật khó lòng mở miệng nổi.
Chưa bao giờ tôi thấm thía sự vô dụng của bản thân đến thế.
Rõ ràng thời điểm hai người chúng tôi tới Đại học Bách khoa Tây Phục đều chẳng hơn kém nhau là mấy.
Xuống dưới lầu, trên tường, bảng tin tất cả đều là tin tức, poster liên quan đến A Tắc.
Vì sao khoảng cách giữa tôi và A Tắc càng lúc càng xa đến thế, cậu ấy vẫn phơi phới ánh hào quang hệt như ngày đầu hai chúng tôi bước chân tới đây, còn tôi lại sắp bị nơi này ép vỡ nát.
Rõ ràng tôi không muốn so đo, tị nạnh với cậu ấy, thế nhưng… tôi thật sự hâm mộ cậu ấy.
Tôi nhớ tới những lần họp mặt gia đình, họ hàng đều hỏi tôi dạo này học hành thế nào, rồi lại nói tới việc các em họ nói rằng muốn được học tiến sĩ như tôi tại một trong những ngôi trường tốt nhất cả nước, sau đó là đến hàng loạt lời khen thưởng, tán dương, nói sau này mỗi năm tôi sẽ kiếm được hơn triệu tệ.
Nhưng ngay cả việc tốt nghiệp đúng hạn tôi cũng không làm được, nếu tôi là A Tắc, dù có bị bệnh trầm cảm cũng vẫn dễ dàng hoàn thành chương trình học, sẽ không lâm vào tình cảnh bết bát, thảm hại thế này.
Cậu ấy cũng sẽ không như tôi, chỉ vì một bài báo mà cãi nhau với thầy hướng dẫn.
Nhưng tôi không làm được, tôi không có năng lực đó.
Dù không hề muốn nhưng mỗi khi đối mặt với A Tắc tôi lại cảm thấy không cam tâm, trong lòng đau quặn lại.
Nhiều khi tôi thật mong cậu ấy không đến tìm tôi nữa.
Không so sánh với cậu ấy, có lẽ tôi sẽ cảm thấy dễ thở hơn đôi chút.
Là do tôi quá vô dụng, tôi không có can đảm thừa nhận sự bất lực của bản thân.
A Tắc đem bài nghiên cứu của cậu ấy cho tôi.
Đối với cậu ấy mà nói, quả thật tôi là một sự tồn tại vừa thừa thãi, vừa phiền phức, phải không? Cậu ấy không giúp, tôi lập tức trở thành kẻ yếu kém, chẳng làm nên trò trống gì? Mỗi ngày A Tắc đều qua giám sát tôi uống thuốc, có phải cậu ấy cũng cảm thấy tôi là kẻ vô dụng hay không? Cảm thấy tôi có chút chuyện cỏn con mà cũng hậm hực, lo lắng? Rõ ràng khi còn bé cậu ấy rất sùng bái tôi, tôi không muốn để A Tắc xem thường mình.
Tôi cảm thấy hai tai ù đi, như thế sắp hỏng đến nơi rồi.
Tất cả mọi người đều đang nói tôi vô dụng, kém cỏi.
Tôi ghét cay ghét đắng sự bất lực của chính mình.
Tôi mệt mỏi vì cha mẹ cứ lo lắng thái quá cho bệnh tình của tôi.
Nếu như tôi không còn trên đời này thì tốt rồi.
Nếu như tôi không phải sống nữa thì tốt biết mấy.
…
--------------------
Trong hồi ức của Phó Thức Tắc, hầu như chẳng có bất hoà nào tồn tại giữa hai người, kể cả lúc tình trạng tinh thần Giang Uyên bất ổn nhất.
Anh vẫn luôn cảm thấy tất thảy rồi sẽ ổn, mọi thứ đang phát triển theo hướng tốt đẹp lên.
Anh cho là, anh có thể nhìn thấy Giang Uyên sống một cuộc đời thật an yên, thoải mái.
Phó Thức Tắc chưa bao giờ nghĩ rằng, Giang Uyên đã phải cắn răng chịu đựng nhiều đau khổ, vật vã như thế, mà tất cả đều bắt nguồn từ anh.
Tại cục cảnh sát, mẹ Giang Uyên cầm cuốn nhật kí con trai để lại ném mạnh vào người Phó Thức Tắc, bà ra sức vung tay đánh liên hồi vào người cậu thiếu niên một cách tuyệt vọng.
“Chính cậu đã nói sẽ theo dõi việc uống thuốc điều trị của A Uyên.”
“Chính cậu đã nói với chúng tôi sức khoẻ A Uyên rất tốt.”
“Thứ ích kỷ, chỉ biết đến thành công của bản thân.
Cậu biết rõ thằng bé đang bị bệnh vì sao không chú ý đến tâm trạng của nó một chút.”
Sau khi bị chồng mình kéo ra, bà suy sụp chôn mặt trong lòng bàn tay nức nở gào khóc: “Tất cả đều là tại cậu, sớm biết như thế, tôi đã không để thằng bé giao du với cậu…”
Phó Thức Tắc bị đẩy đến một góc, tóc che khuất hàng mày cùng đôi mắt vô hồn của cậu thiếu niên, trên má hằn lên dấu tay của cái tát vừa giáng xuống.
Cậu thiếu niên chẳng chút tức giận, lặng lẽ cúi thấp đầu.
Trong phòng ngoài tiếng la hét, chửi rủa của mẹ Giang Uyên, thì cũng chỉ còn giọng nói yếu ớt của Phó Thức Tắc.
“Cháu xin lỗi…”
Cơn mưa tầm tã rửa sạch tất cả, cuốn trôi mọi thứ, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra đêm hôm đó.
Tin tức nhanh chóng bị chặn lại, bài đăng về cái chết của Giang Uyên vừa đăng tải trên forum chưa được vài phút đã lập tức bị gỡ xuống.
Phó Thức Tắc đến phòng thí nghiệm của Giang Uyên lấy lại chiếc máy bay không người lái, đây là tác phẩm đầu tiên hai người họ hợp tác làm ra để tham gia tranh tài.
Cha mẹ Giang Uyên từ chối để Phó Thức Tắc giúp đóng gói hành lý của con trai, kể cả các vấn đề liên quan đến hậu sự của Giang Uyên, gia đình họ Giang cũng thẳng thừng cự tuyệt sự hỗ trợ của Phó Thức Tắc, thậm chí cảnh cáo anh không được xuất hiện trong tang lễ của con trai họ.
Tang lễ cử hành tại Nam Vu.
Thời tiết mùa xuân vẫn quá mức khắc nghiệt, nhiệt độ âm độ, mưa tuyết phủ kín mặt đất.
Phó Thức Tắc mặc một chiếc áo mưa màu đen, vì không muốn cha mẹ Giang Uyên chịu kích động cho nên anh trùm kín mũ, đeo khẩu trang, đứng từ xa xa, tại một góc khuất, lặng lẽ tiễn người bạn thân thiết nhất đoạn đường cuối cùng.
Thời điểm hạ táng, Phó Thức Tắc tháo mũ xuống.
Anh thường xuyên mơ thấy khoảng thời gian lớn lên với Giang Uyên, hai người cùng nhau học tập, cùng nhau trưởng thành, sau giờ học hai người lại vội vã chạy đến sân vận động chiếm sân tập.
Sau bữa tối, anh và Giang Uyên sẽ đến cửa hàng tiện lợi mua ít đồ ăn nhẹ.
Có Giang Uyên che chở, Phó Thức Tắc tuổi trẻ kiêu ngạo chưa từng sợ bị người ta bắt nạt.
Người từ tấm bé, anh đã gọi là “anh trai”, giờ phút này đây đang nằm kia, dưới lớp xi măng lạnh lẽo.
Cảm xúc trong anh bắt đầu thay đổi.
Ban đầu là hoang mang không hiểu, anh đem bài nghiên cứu cho Giang Uyên, cũng giống như việc Giang Uyên mua trà sữa cho anh vậy.
Anh chẳng hề biết, hành vi của mình lại mang một ý nghĩa cay nghiệt đến thế, tạo cho đối phương áp lực đến ngột thở.
Sau đó tất cả cảm xúc… như thể hoàn toàn biết mất.
Chỉ còn lại sự áy náy vô hạn, giày vò anh không kể ngày đêm.
Nếu như lúc ấy anh kiểm tra xem Giang Uyên có thực sự nuốt thuốc hay không…
Nếu như anh nhạy cảm hơn với những hành động khác thường của Giang Uyên…
Nếu như anh không tuỳ tiện theo đuổi sự xuất sắc của chính mình một cách liều lĩnh…
Nếu như đêm đó anh không đặt hết tâm tư vào việc sửa người máy mà ở bên Giang Uyên….
Thậm chí…
Nếu như anh không xuất hiện trong cuộc đời của người thiếu niên tên Giang Uyên…
Tất cả đều là lỗi của anh.
Chính anh đã ép Giang Uyên đến con đường này.
Anh đã đồng ý giám sát việc uống thuốc điều trị của Giang Uyên.
Nếu như anh sớm phát hiện ra tất cả…
Giang Uyên đã không phải chết.
Phó Thức Tắc dần trở nên trầm mặc, kiệm lời, từ chối tiếp xúc với người khác, anh sợ… sợ lại xuất hiện một Giang Uyên kế tiếp..
Chứng mất ngủ ngày một trầm trọng, anh không cách nào duy trì được giấc ngủ chập chờn cho đến sáng.
Dường như chỉ cần anh tỉnh táo, anh đã có thể kịp thời gõ cửa phòng Giang Uyên, phát hiện và ngăn cản mọi việc, để những điều kinh khủng sau đó không xảy ra.
Hình ảnh kia luôn thường trực trong đầu, cùng tiếng “bịch” nặng nề nhấn chìm anh trong bãi lầy mang tên ác mộng.
Ba mẹ Giang Uyên vẫn không chịu gặp anh.
Phó Thức Tắc cứ thế trở thành một kẻ giết người.
Ba mẹ Giang Uyên cho rằng anh là kẻ có tội.
Bản thân Phó Thức Tắc cũng cho rằng mình là một kẻ có tội.
Có lẽ vì muốn khỏa