Bóng đêm dần nuốt trọn mọi cảnh vật xung quanh, trong xe tỏa ra ánh đèn yếu ớt.
Vân Ly quay sang nhìn Phó Thức Tắc, phủ nốt tay còn lại lên mu bàn tay anh.
Thời gian dài như thế, cô vẫn luôn biết anh có chuyện khổ tâm.
Nhưng cô chưa từng tưởng tượng nỗi đau nơi tim anh lại có sức tra tấn mãnh liệt, day dứt đến thế, tựa như bóng với hình bám chặt lấy Phó Thức Tắc không buông.
Quảng trường trung tâm bắt đầu phát thông báo trên loa phát thanh.
Lúc này cô mới ý thức được họ vẫn đang ở trong khuôn viên trường Bách khoa Tây Phục.
Thật khó mà tưởng tượng nổi, mỗi lần anh trở lại phòng thí nghiệm sẽ mang thứ tâm tình đau đớn đến thế nào.
Ngày gặp lại, vị học thần kiêu ngạo tựa ánh trăng lấp lánh ngày xưa đã trở lại, mà chẳng hay biết rằng, phía sau lưng anh phải gánh chịu những vết thương chằng chịt rỉ máu, đầy ám ảnh đến vậy.
Cũng chưa từng tưởng tưởng, chính mắt chứng kiến cảnh tượng đau lòng đó xong, anh đã gắng gượng thế nào để quay trở về ngôi trường này.
Vân Ly nghĩ đến câu nói trước đây của anh: "Anh muốn quay lại dáng vẻ trước kia, tìm em thêm lần nữa." Trong lòng cô đột nhiên hiện ra một ý nghĩ đáng sợ, một suy nghĩ làm khiến cô bị giày vò trong tự trách, áy náy vô bờ.
Anh hiện tại chỉ là nhìn giống dáng vẻ trước kia, còn trái tim anh vẫn thế, hoàn toàn vỡ vụn.
Tay Vân Ly nới lỏng, giọng điệu có chút run rẩy: "Bình thường… anh đều giả vờ, phải không?"
Nói xong những lời đó, cô cảm nhận được cơ thể người đàn ông bên cạnh hơi cứng lại.
Trầm mặc giây lát.
"Ừ." Phó Thức Tắc: "Anh nghĩ chắc em sẽ thích."
Trái tim cô như bị người ta bóp chặt.
Anh đang giả vờ cho cô xem.
Vân Ly hít sâu một hơi, im lặng không nói, Phó Thức Tắc mở miệng, tính nói gì đó, nhưng vừa ngước mắt lên, đã thấy cô gái của mình cụp mắt, hàng lệ ướt đẫm khóe mi rồi từng giọt, từng giọt thi nhau lăn dài trên gò má cô, rơi xuống mu bàn tay hai người.
Cô mím môi không nói lời nào.
Phó Thức Tắc im lặng một lúc, lặng lẽ dùng đốt ngón tay lau nước mắt cô.
Vân Ly gục đầu, cố nén cơn nghẹn ngào, ổn định giọng nói, cô mở miệng một cách khó khăn: “Em thật sự hi vọng anh sống thật tốt.” Cô không nói được nữa, giọng dần vỡ vụn trong tiếng nức nở: “Em thật sự hi vọng anh sống thật tốt."
Trong mối quan hệ tình cảm này, dù Vân Ly là người chủ động bắt đầu, nhưng trong suốt quá trình ở bên nhau, người làm hết thảy, chịu đựng tất cả lại chỉ có mình anh.
Anh đã làm tất cả để níu giữ, vun đắp mối quan hệ giữa hai người.
Anh đã làm tất cả những gì có thể làm rồi…
Cho dù chia tay, người nên đau khổ, vật vã… nên là cô, chứ không phải Phó Thức Tắc.
Cuộc đời anh đã đủ bi thương, mất mát, khổ đau rồi.
“Ừ.” Phó Thức Tắc áp tay lên má cô, ngón cái nhẹ nhàng xoa mi dưới ướt nhoè của Vân Ly, liên tục giúp cô lau đi những giọt nước mắt không ngừng trào ra.
Giọng anh có chút khàn: “Ly Ly đừng khóc nữa.”
Vân Ly dùng mu bàn tay xoa nước mắt trên mặt, nói năng lộn xộn nói: "Lần trước em nói muốn anh trở lại trường, ý em không phải vậy, chỉ là… em muốn anh sống tốt hơn, toả sáng hơn mà thôi.” Cô khóc cực kì chật vật: "Anh không nên ép bản thân làm những việc này, anh không muốn nói chuyện với người khác thì không cần nói, anh không cần ép mình chạy về phía mặt trời… đến mức này."
Đừng gò ép bản thân quá mức chỉ vì cô, đừng làm tổn thương bản thân anh thêm nữa.
“Có thể trở lại bên em lần nữa.” Phó Thức Tắc nhẹ nhàng vỗ về Vân Ly, thấp giọng an ủi.
“Mọi thứ không còn là giả vờ… Anh thật sự rất thích việc ở bên em trong trạng thái như hiện giờ.”
Đã từ rất lâu anh không thể cảm nhận ánh nắng một cách khoan khoái, thanh thản như hiện tại.
Hoá ra anh vẫn rất hoài niệm những cảm xúc bình thường thuở trước.
Anh chăm chú nhìn sâu và mắt cô, Vân Ly lau sạch nước mắt trên mặt, ngơ ngác nói: “Nhưng anh vẫn gặp ác mộng và mất ngủ.”
Phó Thức Tắc nghiêm túc suy nghĩ: "Sau này ở cùng em sẽ không mất ngủ nữa."
Vân Ly bị lời này làm nghẹn họng, nhanh chóng thoát khỏi cảm giác bi thương.
Cô cân nhắc giây lát, rầu rĩ đáp: “Thế chẳng phải anh còn bị vây trong trạng thái này một thời gian dài nữa hay sao.”
Phó Thức Tắc bật cười: "Vậy chỉ có thể hi vọng ngày chúng mình thật sự ở bên nhau đến sớm thêm chút nữa thôi."
Khi ở Nam Vu, hai người đã sống chung một thời gian.
Về Tây Phục, tình hình tương đối đặc thù, cô mà dọn ra ở riêng sẽ phải đối mặt với sự phản đối gay gắt từ ba mẹ.
Vân Ly chân thành đề nghị: “Hay là chúng ta nhanh chóng xác định quan hệ, rồi ra ở riêng đi.”
Phó Thức Tắc lập tức đồng ý: "Anh cũng có ý này."
"...."
Ý anh là gì cơ?
Vân Ly dừng lại, cô nhìn về phía anh giống như muốn xác thực ý nghĩ vừa lướt qua.
Sắc mặt Phó Thức Tắc cực kì bình tĩnh, ánh mắt chứa một thứ hàm ý sâu xa vô cùng.
Đúng vậy, chính là em điều em đang nghĩ.
Khuôn mặt Vân Ly lập tức đỏ bừng, quên mất tất cả sự phiền não vừa rồi, buột miệng thốt ra: "Không được."
"?"
“Anh hơi bị không có phép tắc rồi đấy.” Vân Ly bực bội cảnh cáo.
Phó Thức Tắc nhớ lại những gì mình nói, nhắc nhở cô: "Thì vừa rồi anh chẳng nói hi vọng ngày ấy sẽ đến sớm hơn còn gì."
Ý anh là không phải ngay hôm nay hai người sẽ xác định quan hệ rồi về ở chung.
Vân Ly xấu hổ, đột nhiên cô cảm thấy tất cả do tự mình đa tình, đành bối rối đánh trống lảng: “Chúng ta đi ăn thôi.”
Phó Thức Tắc còn chưa nói hết, nhớ vừa rồi ai đó nghĩ cũng không nghĩ, lập tức thốt ra hai chữ “không được”, anh khẽ cười: “Ngày chính thức ở bên nhau, nhất định anh không cho em cơ hội từ chối.”
Ăn xong, Phó Thức Tắc dẫn Vân Ly đến sân vận động tản bộ.
Một bên là khán đài, cả hai tìm một chỗ ngồi xuống, xa xa nhìn đám sinh viên đang nô đùa trên đường chạy.
Phó Thức Tắc chỉ về một hướng, bên đó có rất ít sinh viên đang tập luyện: “Ngày đó, vị trí cũng chẳng khác gì hiện tại là bao.”
Đã chín năm kể từ cuộc thi người máy đá bóng.
Hoá ra chín năm trước hai người đã có duyên gặp mặt.
Vân Ly: "Lúc ấy sao anh ở lại ở sân vận động thế?"
Phó Thức Tắc: “Đang chán, đi ngang qua chỗ này thì nhìn thấy robot của cô nhóc nào đó mãi không chịu nhúc nhích.
Có lẽ ban đầu em quên không bật công tắc khởi động, cho nên em thử đi thử lại nửa tiếng vẫn chẳng được.”
“Ồ vậy sao…” Vân Ly không ngờ mình lại phạm một lỗi cơ bản như thế.
“Sau đó, quan sát thêm một lát, cuối cùng em cũng bật nút khởi động, nhưng lúc di chuyển lần đầu, em lại ấn ngược phím.
Đoán chừng Trần Lạc không nói với em, tay cầm điều khiển là do bọn anh tự thiết kế, các phím bấm khác một chút so với các loại thông thường.”
Trần Lạc là tên đội trưởng của cô khi ấy, Vân Ly sửng sốt: "Anh quen đội trưởng của em sao?"
Phó Thức Tắc nhàn nhạt đáp: "Ừ, tay cầm là anh giúp cậu ấy làm."
Vân Ly: "..."
Vân Ly khó hiểu nói: "Sao có thể?"
Phó Thức Tắc: "?"
Vân Ly: "Nói đi nói lại, không phải giải đó là em và anh cùng giành được sao?"
Hai người say sưa nói hết chuyện này đến chuyện khác, có rất nhiều chi tiết Vân Ly đã quên đi.
Vậy mà qua lời kể của anh, lại cực kỳ lưu loát, trôi chảy, như thể câu chuyện này được anh mở ra đọc đi đọc lại nhiều lần.
“Sau cùng, em dùng đá thay cho bóng để robot đẩy đi.
Thật ra con robot của nhóm các em không được thiết kế để đẩy bóng, chỉ có thể đẩy ngang.
Nhưng quan trọng là công suất mô tơ lắp vào người máy quá thấp, không đủ lực để đẩy được vật nặng như đá.”
Vân Ly nghe một hồi bắt đầu cảm thấy mông lung, khó hiểu hỏi: “Sao ngay cả công suất người máy của em, anh cũng biết thế?”
Giang Uyên nhận ra người máy của em là do Trần Lạc thiết kế, cho nên anh về hỏi A Lạc.” Nhắc đến Giang Uyên giọng điệu của anh không có gì khác thường.
“Ngày em thi anh cũng đến xem.”
Cô luôn có cảm giác, từ rất lâu trước kia anh đã có ấn tượng về cô rồi.
Vân Ly cong cong môi, cười nói: "Lúc ấy có phải anh mới mười lăm tuổi đúng không, hừm lén dõi theo em lâu như thế cơ à."
Cô cảm thấy cái này miêu tả không chính xác lắm: