Trương Nghiên Hãn vẫn chưa trả lời tin nhắn hôm trước.
Vân Ly muốn thông qua Chu Điều để liên lạc với ba mẹ Giang Uyên.
Bao năm vậy rồi bọn họ vẫn không chịu nhìn mặt Phó Thức Tắc, Vân Ly có thể hiểu phần nào lí do của hai người họ.
Nhưng đây là cách tổn thương cả hai bên, Phó Thức Tắc không thể cứ ôm áy náy sống cả đời như vậy được.
Cô mở tài khoản của mình ra, không tiếp tục chờ đợi nữa mà quyết định làm một việc mà trước đây mình chưa từng làm.
Cô thêm bạn bè với tất cả những người có mặt trong buổi liên hoan lần trước, kèm thêm lời giới thiệu: [Xin chào, tôi là Vân Ly, năm tới sẽ là thành viên công ty.]
Trong lúc cô đang gửi thêm lời mời kết bạn thì đã có người đồng ý và nhắn trả lời.
Nhắn tin với mười mấy người một lúc khiến Vân Ly hơi căng thẳng.
Add một loạt xong, cô ngồi xuống ghế sofa, nhớ tới nhớ tới công cụ biết tiếng người Vân Dã thì lập tức gọi điện thoại qua: “Vân Dã, đăng nhập vào WeChat của chị đi.”
Vân Dã: “Làm gì...” Tuy hỏi vậy, nhưng Vân Dã vẫn gửi mã QR trên màn hình để cô đăng nhập.
Vân Ly: “Em thấy mấy tin nhắn mới nhất không?”
Vân Dã nhìn avatar: “Anh rể nhắn cho chị hả?”
Vân Ly vội nói: “Đừng có đọc trộm tin nhắn của chị.”
“...”
Bảo đọc rồi lại không cho đọc, Vân Dã cảm thấy não chị mình chắc chắn có vấn đề.
Vân Ly: “Em xem đi, chị mới thêm mười mấy bạn, đều là đồng nghiệp của chị cả.
Ngoài cái người tên Chu Điều ra thì em trả lời giúp chị đi.”
Vân Dã: “...”
Đây không phải lần đầu tiên cậu giúp Vân Ly làm mấy chuyện thế này, khi Vân Ly nhắn tin hay gọi điện thoại với người lạ sẽ cảm thấy căng thẳng, nên về sau quyết định giao hết cho cậu xử lý.
Cậu hạ tầm mắt, điêu luyện trả lời từng người một.
Nhưng nhiều người quá, cậu dùng phím tắt để mở tab chat mới nhất ra, ko biết thể nào lại mở trúng khung trò chuyện với Phó Thức Tắc.
Ngoài tấm ảnh chân dung ra, Vân Dã không thể tìm thấy bất cứ thông tin nào khác để nhận biết đây là Phó Thức Tắc.
Tên gợi nhớ là “Bà xã”.
Cậu chàng nổi hết da gà da vịt, đối phương gửi tới một cái icon: [Nhớ em]
Vân Dã cảm thấy như tinh thần vừa trúng một kích trí mạng, trừ thẳng 10000 điểm, chỉ muốn tắt máy tính ngay lập tức.
Cậu gõ chữ trả lời mà mặt lạnh tanh: [Ừm.]
Phía Vân Ly nhắn lại: [Em làm bánh mì nướng sữa bò Hokkaido cho anh, vừa để ủ men, mai em mang cho anh nhé, chắc là đủ ăn sáng ba ngày đấy.]
Kèm thêm một sticker hình con gấu.
Vân Dã vẫn đang điên cuồng gõ máy tính trả lời tin nhắn cho Vân Ly, đọc được vậy lại thấy không công bằng, hỏi cô qua điện thoại: “Chị, em cũng muốn ăn bánh mì nướng.”
Vân Ly trả lời không chút nghĩ ngợi: “Ra siêu thị mua đi, năm đồng một túi, làm thêm cái nữa lâu lắm.”
Vân Dã: “...”
Vân Ly: “Không có tiền thì chị gửi lì xì cho em.”
Vân Dã: “...”
Vân Dã buồn bực tiếp chuyện thay chị gái gần một tiếng đồng hồ, cúp điện thoại mới thấy đúng thật Vân Ly có gửi lì xì cho mình.
Ấn mở ra.
Đúng năm đồng.
…
Chu Điều là người cuối cùng đồng ý kết bạn của cô.
Vân Ly cân nhắc từ ngữ, gửi tin nhắn nói rõ mình là bạn gái Phó Thức Tắc, muốn hẹn gặp anh ta nói mấy chuyện.
Hai người gặp nhau vào bữa tối hai ngày sau đó.
Xe dừng trước Học viện Điều khiển, lúc Vân Ly xuống xe đã trông thấy Phó Thức Tắc đang đứng dưới tán cây trước tòa nhà, cô rảo bước đi tới: “Sao anh đã xuống đây rồi?”
Phó Thức Tắc nhìn theo, hôm nay cô mặc một chiếc váy liền màu vàng nhạt, khoác khăn choàng, tóc dài ngang eo, khuôn mặt trắng trẻo hơi ửng hồng.
Giọng anh dịu dàng: “Xuống đón em.”
Nhận lấy đồ từ tay Vân Ly, anh vươn một tay ra rồi nhìn cô.
Động tác này hai người đã làm rất nhiều lần, nhưng mỗi lần thấy anh yên lằng đưa tay về phía mình, dù mất bao lâu cùng sẽ chờ cô.
Tim Vân Ly lại loạn nhịp không thôi.
Cô đặt tay mình vào lòng bàn tay lành lạnh của anh, nhiệt độ cũng dần tăng lên, tay anh bao trọn lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Hiện tại là bảy rưỡi sáng, phần lớn mọi người trong phòng phải hơn mười giờ mới đến.
Phó Thức Tắc đặt bánh mì lên bàn, trên màn hình là bài luận văn viết được một nửa, trước mặt nào bút nào giấy tờ, có thể thấy anh đã ngồi làm việc được một lúc rồi.
Vân Ly ngửi được mùi cà phê nồng đượm trong không khí, sắc bén hỏi: “Bữa sáng của anh đâu?”
Phó Thức Tắc nhìn túi bánh mì cô mới mang tới, “Ở đây.”
Vân Ly chun mũi, nhíu mày nói: “Anh uống cà phê rồi à?”
Phó Thức Tắc thấy cô nhíu mày, nghiêng đầu do dự hồi lâu không biết có nên nói thật hay không, nhưng thấy cô mím chặt môi, anh ậm ừ đáp phải.
Vân Ly thu lại nụ cười: “Bụng rỗng mà lại uống cà phê?”
Ai cũng biết chưa ăn gì đã uống cà phê rất hại dạ dày.
Phó Thức Tắc không lên tiếng.
“Phẫu thuật được một năm rưỡi rồi, anh khỏe rồi mà.” Anh bình tĩnh giãy chết, quan sát sắc mặt Vân Ly.
Cô không tin: “Lần trước anh còn không ăn được miếng bánh ngàn lớp nào, giờ đã có thể dám nhịn đói uống cà phê rồi hả?”
Phó Thức Tắc nắm chặt tay cô, ngoan ngoãn trả lời: “Không thể.”
“...”
Phó Thức Tắc đáp trôi chảy như thế, nghe cứ như tiện miệng hứa suông.
Vân Ly có cảm giác như đánh vào bịch bông, phản ứng của anh không khác gì đổ dầu vào lửa, tâm trạng cô bức bối, nghiêm mặt lại nhưng vẫn mở túi lấy hai lát bánh mì cho anh.
Phó Thức Tắc không nhìn bánh mì mà cứ chăm chăm dõi theo Vân Ly.
Hình như đây là lần đầu tiên Vân Ly nổi giận.
Là lần đầu tiên trong trí nhớ của anh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, hệt như màn đối đầu giữa giáo viên chủ nhiệm với học sinh.
Bình thường Vân Ly sẽ không nói ra là mình không vui mà đè nén cảm xúc ở bên trong.
Lần duy nhất cô nổi cáu với Phó Thức Tắc là khi cảm xúc bị dồn nén đến mức bộc phát, sau đó thì kết thúc bằng việc chia tay.
Vân Ly không muốn uất ức một mình, cô dùng giọng điệu vừa phiền muộn vừa thương lượng hỏi anh: “Anh nói đi, em giận anh, giờ phải làm sao?”
Lúc cô tức giận, đôi mắt khí khái càng thêm nặng nề, khí chất hung hăng, nhưng câu thương lượng làm làm yếu đi mấy phần công kích.
Phó Thức Tắc nhìn cô, hỏi: “Anh tự quyết định sao?”
Vân Ly: “Tham khảo ý kiến của anh một chút.”
Thực ra rất lạ.
Vân Ly tự nhận mình là người không giỏi giải quyết mâu thuẫn.
Chỉ có thể xin sự trợ giúp của người có EQ cao nhất tại đây, nhưng đó lại là người vừa chọc tức cô.
Phó Thức Tắc cúi người, ghé sát bên cánh môi cô: “Hôn một cái, sẽ bớt giận.”
“...”
Vân Ly nhìn anh: “Anh chọc giận em còn đòi hôn em, không thấy quá đáng hả?”
Phó Thức Tắc cười: “Vậy anh thơm em