Lần đầu tiên Vân Ly làm chuyện như vậy, cô thở hổn hển hỏi anh:”Liệu có người đến đây không?”
Phó Thức Tắc: "Không biết."
Động tác của hai người bây giờ làm cho Vân Ly có cảm giác mình có thể kiểm soát được mọi thứ.
Cô gần như đánh mất lí trí, nụ hôn đứt quãng rơi xuống khóe môi anh, dùng một tia lí trí cuối cùng hỏi anh: “Có mang theo cái kia không?”
Phó Thức Tắc cười: "Không."
"..."
Vân Ly cảm thấy không khí ngưng lại.
Cô nhìn anh, mất mát “à” lên một tiếng, mới phản ứng lại sao anh bình tĩnh như thế.
Cảm thấy lúc mới đầu anh không hề đề cập tới chuyện này, Vân Ly bị trêu chọc đến mức nóng lên, sinh ra ý nghĩ trả thù.
Sau khi anh nói xong, cô không lùi mà càng tiến lên, kéo quần áo của anh lên một nửa, khẽ cắn hầu kết của anh, hô hấp của Phó Thức Tắc dồn dập, vẫn mỉm cười: “Quá đáng.”
Nhưng vẫn để mặc cô làm loạn.
Điều này làm cho Vân Ly càng hưởng thụ khi không hề bị uy hiếp, tiếp tục quá trình “khiêu khích” anh.
Cô cố ý thả chậm tốc độ, cởi ra từng cái cúc một, nghe thấy hơi thở của anh càng gấp, Vân Ly cười híp mắt nói: “Ai bảo anh quyến rũ em.”
"Em phải chịu trách nhiệm." Phó Thức Tắc vẫn dựa vào thành sofa, cất giọng nói nhẹ nhàng.
"Em đồng ý chịu trách nhiệm." Vân Ly nghiêm mặt nói.
Thái độ của cô nhìn rất có thành ý, nhưng thực sự rất ác...!Cô biết rõ đối phương không làm gì được cô, lại còn nói ra câu này.
Phó Thức Tắc cười ra tiếng, hơi khàn khàn.
Chơi với cô đủ rồi, anh nắm lấy eo của cô, nét mặt rất bình thản: “Vừa rồi anh nói dối.”
"..."
...
Sau khi tắm xong, hai người mang quần áo xuống phòng giặt đồ dưới lầu, Vân Ly đi theo anh xuống dưới, trong phòng bật sưởi, Phó Thức Tắc chỉ mặc áo cộc tay, lộ ra cánh tay thon dài mạnh mẽ.
Vừa nãy chính là cái tay này đỡ cô...
Còn nỉ non bên tai cô: “Em nói sẽ chịu trách nhiệm.”
“Ngồi xuống.”
Vân Ly có chút run chân.
Phó Thức Tắc bật đèn lên, thoáng nhìn đôi mắt quyến rũ của cô, xoa nhẹ đầu cô.
Anh mở máy giặt vất quần áo vào, bỏ tất vào một cái máy giặt nhỏ khác.
Tiếng máy giặt quần áo vang lên, cũng không làm cho người khác cảm thấy ồn, chất lượng tốt hơn nhiều so với cái máy giặt nhà cô, giặt mất khoảng hai tiếng, Phó Thức Tắc dẫn cô đi xung quanh một lần.
Vân Ly nhỏ giọng nói: "Nhà anh hình như hơi lớn...”
Phó Thức Tắc: “Nếu em thích ở đây, lúc đến đây ở, anh bảo ba mẹ sắp xếp cho em một phòng.”
"Không phải ý này." Vân Ly nghĩ rất lâu, vẫn nói ra: “Em không mua nổi nhà lớn như vậy.”
Vân Ly nghi ngờ chất lượng cuộc sống của anh vì cô mà bị giảm xuống.
Phó Thức Tắc nghiêng đầu, nhắc nhở cô: "Anh cũng không mua nổi."
"..."
Phó Thức Tắc tiếp tục nói: "Em đừng ghét bỏ anh."
Có lúc Vân Ly cũng bị lời nói của anh làm nghẹn họng không nói gì được, anh có thể nhìn thấy, cô tự ghét bỏ bản thân mình, còn tự chế nhạo bản thân mình.
Nói tới việc này, Vân Ly hỏi một cách đàng hoàng: “Sau này anh định ở lại Tây Phục sao?”
Giống như sợ anh đổi ý, Vân Ly lại thêm một câu: “Ở cùng với em.”
Phó Thức Tắc không lên tiếng, Vân Ly cũng tự biết mình nói phí lời, ho nhẹ rồi nghiêm mặt nói: “Vậy em muốn mua nhà ở Tây Phục sớm một chút.
Bây giờ tiền của em chỉ đủ để đặt cọc, nếu anh đồng ý, chúng ta có thể mua cùng nhau.”
Cô có chút không chắc chắn lắm đành nói với Phó Thức Tắc: “Chờ một chút…”
Cô lại lấy điện thoại ra xem.
Sau đó, gật đầu xác nhận với Phó Thức Tắc: “Ừm, đủ rồi.”
Phó Thức Tắc trầm ngâm một lát, nói thẳng: "Anh cũng tiết kiệm được một chút, mua cho em một cái nhé?” Giọng điệu của anh giống như mua máy không người lái cho Vân Dã.
Vân Ly run lên, cô có thu nhập thì còn hiểu được, nhưng Phó Thức Tắc...
"...Anh lấy tiền đâu ra?"
"Tiền thưởng thắng giải thi đấu khoảng năm trăm vạn."
"..."
"?"
Phó Thức Tắc: "Học bổng học đại học và học tiến sĩ có mười mấy vạn.”
"..."
"Tiền mừng tuổi từ nhỏ cũng có mấy trăm ngàn.
Nếu không đủ, ông bà ngoại và ông bà nội đều để lại cho anh tiền và nhà.”
"..."
Phó Thức Tắc cũng không kiêng kị khi nói điều này với Vân Ly, anh không thèm để ý nói: “Tiền nhà anh có thể tự mua, sau khi anh đi làm cũng sẽ có thu nhập.
Tài khoản của em giữ lại mua đồ cho mình đi.”
Vân Ly kiên quyết nói: “Tiền của ai cũng không quan trọng, em cũng có thể kiếm tiền, em không muốn chiếm hời của anh.”
Bởi vì gia cảnh của hai người chênh lệch, cô không muốn người khác cảm thấy, cô yêu gia cảnh nhà Phó Thức Tắc, cô cần nhờ vào Phó Thức Tắc mới có thể mua nhà và mua xe cho mình.
Phó Thức Tắc cười: "Vừa rồi không chiếm à?"
"..."
"Hơn nữa, em nói sai." Phó Thức Tắc kéo cô đến gần mình một chút nói: “Anh đều là của em.”
Trước khi đi ngủ, Vân Ly lại bảo Phó Thức Tắc đọc sách cho cô nghe, trong sách có vài tấm bút kí của anh, Vân Ly nhớ ra hỏi anh: “Những bưu thiếp kia sao không giống chữ viết của anh?”
Phó Thức Tắc: "Viết bằng tay trái.”
"Ồ."
Vân Ly: “Em biết rõ chữ anh đẹp như vậy.”
Cô cũng không tiếc lời khen, hôn lên mặt anh: “Anh cũng đẹp trai như vậy.”
Phó Thức Tắc nhếch khóe môi, tiếp tục lật sách.
"Trên đường đi anh không định nói cho em biết đúng không?” Vân Ly ôm lấy anh, lẩm bẩm nói: “Em cảm thấy có lỗi với anh, trong suốt một năm rưỡi, chỉ có anh bầu bạn với em.”
Phó Thức Tắc phản bác: "Em cũng làm bạn với anh."
Anh là người yếu đuối, mỗi khi muốn từ bỏ, lại nhìn cô, lúc đó lòng của anh sẽ lại trào dâng cảm xúc mãnh liệt.
Vân Ly cảm thấy anh đang an ủi mình, tiếp tục nói: “Năm đó, anh có tới Anh tìm em không?” Vân Ly hi vọng anh trả lời là không.
Phó Thức Tắc không trả lời, thấy khóe mắt cô đỏ lên, anh sờ sờ khóe mắt cô, nhéo nhẹ chóp mũi cô: “Không, một năm rưỡi đó rất bận, không có thời gian.”
Vân Ly thở phào nhẹ nhõm, thấy thế, Phó Thức Tắc ôm chặt lấy cô, kéo tay cô tay tiếp tục đọc sách.
...
Sau khi về Tây Phục, Vân Ly đã lấy máy bay không người lái ở chỗ Vân Dã lại, bên trên còn vỡ một góc nhỏ.
Cô không hiểu về việc sửa chữa những vết gồ ghề này, cũng lên mạng tìm nhiều bài hướng dẫn.
Vì chuyện học tập nên đành gác lại.
Bình thường ngoại trừ đi làm ở công ty thì Vân Ly đều ở bên cạnh Phó Thức Tắc để viết luận văn tốt nghiệp.
Cô đã lén lút liên hệ với Phó Chính Sơ để tạo một đội nhỏ tham gia phát triển game VR của EAW, muốn làm một món quà cho Phó Thức Tắc trong ngày sinh nhật.
Dưới sự giám sát của Phó Thức Tắc, Vân Ly bắt kịp việc nộp luận văn của nhóm lần đầu.
Nếu thuận lợi sẽ tốt nghiệp vào tháng Ba.
Luận văn tiến sĩ của Phó Thức Tắc đã hoàn thành từ lâu.
Lúc hai người tự học, anh thường xuyên viết hoặc sửa chữa luận văn bằng tiếng Anh.
Sau đó Vân Ly bắt tay vào việc đi xem nhà ở Tây Phục.
Trước đó cô đã thương lượng xong với Phó Thức Tắc, Phó Thức Tắc muốn bỏ ra toàn bộ, nhưng Vân Ly từ chối, cô kiên trì muốn mỗi người bỏ ra một nửa.
Sau khi có kế hoạch này, Vân Ly ngồi trên bàn ăn thông báo cho Vân Vĩnh Xương: “Con và A Tắc định mua một căn nhà ở Tây Phục, sắp tới sẽ đi xem.”
Mấy tháng nay, thi thoảng Vân Ly sẽ dẫn Phó Thức Tắc về nhà ăn cơm, hai nhà cũng đã gặp mặt, nói đến chuyện mua nhà, Vân Vĩnh Xương cũng cảm thấy không bất ngờ, chỉ hỏi cô: “Xem ở đâu?”
Vân Ly nói tên mấy tòa nhà mới ra.
Thấy lông mày ông ấy từ từ nhăn lại, Vân Ly lại từ từ thuyết phục: “Con đã liên hệ với đại lý rồi, giá cả và vị trí của mấy tòa nhà mới này đều vừa phải, sau đó bọn con chỉ cần chọn phòng mẫu thôi.”
Vân Vĩnh Xương ăn hai miếng cơm, quyết định luôn: “Mua tòa nhà bên cạnh đi, gần nhà.”
"..."
Thái độ cứng rắn của ông làm cho Vân Ly càng tin rằng nếu ở cùng một khu với ông, còn là tòa nhà bên cạnh, không bằng giết cô đi.
“Tiểu khu này đã khá lâu đời rồi, hơn nữa cách công ty hơi xa...” Vân Ly vẫn cố gắng giải thích, Vân Vĩnh Xương nghe vậy, lông mày giật một cái: “Không phải con lớn lên ở đây từ nhỏ sao? Bây giờ còn ghét bỏ? Con ở tòa nhà bên cạnh, có chuyện gì ba và mẹ có thể qua hỗ trợ.”
Vân Ly cảm thấy không thể giải thích được, rõ ràng là tiền do cô và Phó Thức Tắc tự bỏ ra, sao thái độ của Vân Vĩnh Xương còn cứng rắn như vậy.
Cô cũng không nhượng bộ nói thẳng: “Ba đừng can thiệp vào, con sẽ tự bỏ tiền ra mua.”
"Ý của con là gì?" Vân Vĩnh Xương cảm thấy tức giận: “Bây giờ con kiếm được tiền rồi, nên không thèm nghe theo ý kiến của ba có đúng không? Trước đây là ai đã nuôi con?”
Bầu không khí êm đẹp của bữa tối bỗng nhiên trở nên căng thẳng.
Vân Dã tức giận ngắt lời Vân Vĩnh Xương: “Ba, ba đừng nói nữa, nhà của chị để chị ấy tự quyết định.”
"Con thì biết cái gì!” Vân Vĩnh xương lườm cậu nhóc một cái: “Chị gái con không giao tiếp với người khác được, chuyện mua nhà để chúng ta đến xem là được, nó thì chọn được cái nhà nào được.”
"..."
Vân Ly có thể nghe ra sự khinh thường trong lời nói của ông, cô thả đũa xuống bàn, đi thẳng về phòng.
Vân Dã cụp mắt, không nói một lời lấy khăn lau miệng.
Trong phòng, Vân Ly ngồi trên giường, ôm gối đầu, thấy Vân Dã theo vào, viền mắt cô có chút đỏ, oán giận nói: “Sao ông ấy vẫn muốn làm như vậy.”
Qua nhiều năm như vậy, Vân Vĩnh Xương vẫn không ghi nhận cô.
Vốn dĩ có thể vui mừng vì cô có thể tự mua nhà, nhưng Vân Vĩnh Xương luôn muốn dội cho cô một chậu nước lạnh.
Tính cách của Vân Vĩnh Xương hai người đều hiểu rõ, Vân Dã cũng không biết an ủi Vân Ly như thế nào, chỉ ngồi bên cạnh cô, im lặng nghịch con thỏ bông trên giường cô.
Do dự mãi, Vân Dã quyết định nói chuyện này cho Phó Thức Tắc.
Từ khi Phó Thức Tắc đến nhà Vân Ly, hầu như mỗi tuần, khi Vân Dã về thì đều dẫn Phó Thức Tắc về nhà.
Vân Dã có thể nhìn ra, Vân Vĩnh Xương rất hài lòng về Phó Thức Tắc.
Trên bàn cơm Vân Ly lại ầm ĩ với Vân Vĩnh Xương một trận, hai người giằng co hồi lâu.
Mỗi ngày Vân Ly đều ra ngoài từ sáng sớm, không đi học thì cũng là đi công tác.
Vân Vĩnh Xương cảm thấy cô tỏ thái độ thì cũng thái độ của ông với cô cũng không tốt.
Nhưng điều này cũng không làm Vân Ly chịu thua, cô không nói chuyện với ông ấy.
Tính cách Dương Phương mềm yếu, một người phụ nữ bị kẹt ở giữa, không biết cách để điều hòa.
Vì chuyện này mà Vân Vĩnh Xương phiền không chịu nổi, Phó Thức Tắc gọi cho ông một cuộc điện thoại, muốn một mình ăn cơm với ông.
Địa điểm ăn cơm là ở bên ngoài, là một phòng ăn riêng.
Sau khi hai người gặp mặt, không nói tới chuyện của Vân Ly, Vân Vĩnh Xương vẫn hỏi anh về việc học tập và công việc, Phó Thức Tắc cũng thành thật trả lời.
Khi trò chuyện, Vân Vĩnh Xương thoáng nhìn thấy điện thoại Phó Thức Tắc đang phát video của Vân Ly.
Vân Ly đã làm blogger được sáu bảy năm.
Vân Vĩnh Xương từng cố gắng tìm hiểu, nhưng vì không biết cách thao tác phần mềm.
Trước giờ ông luôn cảm thấy Vân Ly làm blogger không phải là việc đàng hoàng, luôn chê cười cô, càng không hạ mình hỏi con gái, cho nên cũng chưa thật sự xem qua.
Ông hỏi Phó Thức Tắc: "Đây là gì?" Phó Thức Tắc mở trang chủ của Vân Ly ra đưa điện thoại cho Vân Vĩnh Xương.
Lướt màn hình điện thoại, đây là loạt video được Vân Ly cập nhật sau khi trở về Tây Phục, nói về việc phổ cập kiến thức của kết cấu ô tô và các biện pháp khắc phục khi gặp trục trặc.
Trước đó cô đã mượn một chiếc xe trong trường dạy lái và đôi khi sẽ hỏi ông một số vấn đề kì lạ.
Vân Vĩnh Xương cảm thấy cô không làm việc gì đứng đắn, sau khi trả lời cũng không hỏi cô định làm gì.
"Nhàn Vân Sốt Tương chính là Ly Ly." Vân Vĩnh Xương nhìn, Phó Thức Tắc chỉ cho ông ấy một con số: "Đây là số lượt view."
"Đây là bao nhiêu?"
"Ký hiệu này là vạn, cho nên có khoảng ba triệu lượt view.”
"...Chính là có ba triệu người xem?"
Phó Thức Tắc giải thích đơn giản: "Có thể cho là như thế."
Anh dựa vào ấn tượng của mình, nhấn vào một video cuối cùng trong serie, mở phần bình luận ra: “Đây là bình luận của những người khác.”
Có mấy vạn bình luận, phần lớn đều thể hiện sự tán thành đối với blogger.
Trong đó có một cái là: [Sao bà xã của tôi có thể lợi hại như vậy!]
Nhàn Vân Sốt Tương: [Khi còn bé ba tôi thường xuyên dạy cho tôi, con gái kế thừa nghề nghiệp của ba, ha ha ^^]
Xem đến đây, Vân Vĩnh Xương im lặng, một hồi lâu mới thầm nói: “Mấy người này sao có thể gọi con gái tôi...” Có thể nhìn thấy Vân Vĩnh Xương đã buông lỏng, Phó Thức Tắc lại cho ông ấy nhìn những số liệu khác, nhìn thấy số lượng fan của cô, Vân Vĩnh Xương nói: “Đây là cái gì?”
Phó Thức Tắc kiên nhẫn giải thích: "Đây là hơn một triệu người theo dõi Ly Ly, chỉ cần Ly Ly phát video mới, bọn họ sẽ thấy luôn.”
Phó Thức Tắc mở cho ông xem một video, Vân Ly ung dung nói chuyện, nói sai lời cô cũng cười cười cho qua.
Con gái của ông đã không còn tính trẻ con và sự ngại ngùng.
Vân Vĩnh Xương rơi vào im lặng một lúc lâu, hỏi anh: “Chuyện mua nhà là cháu nói hay Ly Ly đề nghị?”
“Ly Ly đề xuất, cô ấy có chủ kiến hơn cháu.”
Phó Thức Tắc trả lời cũng không cảm thấy không tự nhiên: “Ý của ba mẹ cháu là nhà cháu sẽ mua đứt, chủ sở hữu viết tên Ly Ly, nhưng Vân Ly kiên trì muốn bỏ ra một nửa.”
Vân Vĩnh Xương có thể tượng tượng ra nét mặt Vân Ly không chịu thua, mở lớn mắt không muốn để người khác coi thường: “Con gái chú vẫn như vậy.” Một lát sau Vân Vĩnh Xương mới nói ra câu này.
Bắt sang chủ đề chính, Phó Thức Tắc trầm giọng nói: “Trước mặt cháu, Ly Ly nhắc tới chú rất nhiều lần, cô ấy rất kính trọng chú, cũng dành nhiều tình cảm cho chú.”
Anh dừng lại, tiếp tục nói: “Nhưng cô ấy cảm thấy hầu như mọi chuyện chú đều quyết định cho cô ấy, mọi ý nghĩ của cô ấy đều bị gạt bỏ, không được chú tôn trọng, cũng vì vậy mới