Phó Thức Tắc: "Ừm."
Vân Ly quan sát sắc mặt của anh, thấy anh không muốn nói gì, cô có chút ảo não cúi đầu: “Mua nhà thì mua nhà.” Không kết hôn cũng có thể mua nhà.
Vân Ly tự an ủi mình.
Đi xem nhà một ngày, Vân Dã ôm trà sữa chỉ muốn ngồi im trong xe.
Người của đại lý ngồi ghế sau còn nhiệt tình chào hàng, Vân Ly rất để tâm đến ngôi nhà đầu tiên mà mình mua, chăm chú lắng nghe đối phương nói.
Điện thoại Phó Thức Tắc rung lên, trạm E nhắc nhở một tiếng trước anh đã bỏ lỡ một thông báo.
Nhàn Vân Sốt Tương: [Hôm nay cá muối đi tìm ổ]
Phía dưới có rất nhiều bình luận [Bà xã, anh yêu em], [Bà xã, đến nhà anh ở đi], [Anh đưa nhà anh cho bà xã], [Bà xã, bà xã]
Anh nhìn về phía Vân Ly, cô vẫn chăm chú nghe người của đại lý chào hàng.
Phó Thức Tắc không nói gì tắt điện thoại.
Sau khi luận văn được xét duyệt, không có gì bất ngờ, Phó Thức Tắc được xuất sắc.
Nhận xét cuối cùng của Vân Ly nhận được tương đối trễ, lúc tới tay cô cũng thở phào nhẹ nhõm, tất cả đều xuất sắc.
Nhìn Phó Thức Tắc, mắt anh thể hiện rõ đây là chuyện đương nhiên, giống như mọi chuyện phải như vậy.
Buổi bảo vệ luận án ở Đại học Khoa học Công nghệ Nam Vu, Phó Thức Tắc bay về Nam Vu cùng với Vân Ly.
Giường ở Bắc Sơn Phong Lâm rất thoải mái, Phó Thức Tắc hỏi ý kiến của cô thì cô không do dự, Vân Ly chọn ngủ lại ở Bắc Sơn Phong Lâm.
Buổi tối đầu tiên, Phó Thức Tắc hỗ trợ Vân Ly luyện tập bảo vệ luận án, nên có thể tắt đèn đi ngủ từ sớm.
Đến ngày hôm sau chính thức bảo vệ luận án, đến khi cô báo cáo xong, giám khảo hỏi vài câu mà cô cần phải trả lời sau khi báo cáo.
Vân Ly nhận được gần mười vấn đề, căng thẳng đến mức trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Phó Thức Tắc đứng trước cửa, gửi tin nhắn cho cô: [Ra bên ngoài]
Vân Ly căng thẳng, tứ chi có chút cứng ngắc.
"Thả lỏng." Khóe mắt anh mang theo ý cười, xoa đầu cô.
Phó Thức Tắc dùng hai phút giúp cô chia mười vấn đề kia thành hai loại có liên kết logic với nhau, Vân Ly nghe tốc độ nói không nhanh không chậm của anh, vẻ mặt anh bình tĩnh, làm cho cô cảm thấy chuyện này cũng không đến mức khó như vậy.
Vân Ly bình tĩnh hơn một chút, dựa theo dòng suy nghĩ trả lời một lần, chạm tới ánh mắt anh, giống như vẫn luôn dịu dàng và kiên định như thế.
Cô nhìn xung quanh một chút, nhịn không được hôn lên mặt anh.
Vân Ly thoải mái cười: "Sao anh lại tốt như vậy chứ."
Phó Thức Tắc vuốt mặt cô: "Ly Ly của anh cũng rất tốt."
Đến khi kết thúc, các giáo sư đều nhất trí cho điểm xuất sắc.
Người hướng dẫn của Vân Ly không sửa luận văn thạc sĩ cho cô.
Có nhiều buổi tối, sau khi Vân Ly từ Đại học Bách Khoa Tây Phục về nhà, Phó Thức Tắc vẫn còn ở văn phòng thức đêm sửa luận văn cho cô.
Lúc giảng viên xét duyệt tuyên bố điểm cho cô, phản ứng đầu tiên của cô là nhìn Phó Thức Tắc.
Anh yên lặng đứng trong góc tối, nhưng bất kể cô đứng ở vị trí nào, ngay cả đứng trên bục giảng cũng có thể nhìn thấy anh.
Anh vĩnh viễn luôn đứng trong tầm mắt của cô.
Cho nên cô luôn luôn nhận được sự trợ giúp kịp thời nhất.
Phó Thức Tắc ôm hoa đưa cho cô: “Ly Ly, chúc mừng tốt nghiệp.” Vân Ly không thể không cười, dùng sức “ừm” một tiếng.
Sau khi về Bắc Sơn Phong Lâm, giống như không còn gánh nặng và áp lực, Phó Thức Tắc không muốn kiềm chế bản thân nữa, đẩy cô lên phòng, Vân Ly vừa đi vừa nói: “Em còn phải tắm rửa!”
Phó Thức Tắc: "Ừm."
Đưa cô vào phòng tắm, nhấn cô vào dòng nước trong bồn tắm.
Vân Ly cảm nhận được ý đồ của anh, đỏ mặt đi về phía cửa.
Phó Thức Tắc nở nụ cười, nghe thấy sự uy hiếp trong nụ cười của anh, Vân Ly nhỏ giọng nói: “Em đi lấy hoa, thả vài cánh hoa vào đây...”
...
Tỉnh lại đã là ngày hôm sau, Vân Ly cảm thấy toàn thân mình rã rời.
Phó Thức Tắc đã dậy từ rất sớm, làm bữa sáng cho cô và mang đến chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường.
Vân Ly liếc nhìn đồng hồ.
"..." Lại mới chín giờ.
Phó Thức Tắc ngồi bên cạnh cô, kéo chăn che đi phần da thịt lộ ra ngoài của cô: “Hôm nay phải đi tới một nơi.”
“Cả người đều đau, không đi được.” Vân Ly có chút quạu khi rời giường, xoay người lại không quan tâm đến anh, nhìn chằm chằm bức tường trắng hồi lâu.
Phó Thức Tắc không ngăn cô lại, cô suy nghĩ một hồi, giả vờ vô tình hỏi anh: “Đi đâu?”
Phó Thức Tắc bật cười, tiếng cười kia giống như nói cho Vân Ly, cô thật sự mẹ nó không có cốt khí.
"Có một cửa hàng váy cưới ở Nam Vu."
"..."
Một đống suy nghĩ lung tung trong lòng bị quăng lên chín tầng mây, Vân Ly siết chặt tay, khô khốc hỏi: “Sao vậy?”
“Đi xem.”
Cô còn quay lưng về phía anh, Phó Thức Tắc quỳ gối lên giường, di chuyển hai bước, nhẹ nhàng ngồi bên cạnh cô:"Không muốn đi sao?"
"..."
Phó Thức Tắc: "Đau à, vậy để lần sau đi." Vân Ly cũng không biết lần sau tới Nam Vu là khi nào.
Cô di chuyển, ngồi dậy và vươn vai, đụng tới ánh mắt thành công của Phó Thức Tắc, cô bình tĩnh bò ra khỏi chăn.
Dọc theo đường đi, Phó Thức Tắc cũng không bàn bạc lại với cô về sắp xếp ngày hôm nay.
Trong lòng Vân Ly ngứa ngáy, thử thăm dò: “Đến cửa hàng váy cưới làm gì?” Phó Thức Tắc: “Có thể đăng một đoạn video tham quan cửa hàng váy cưới lên trạm E, chắc chắn rất hot.”
Giọng nói của anh rất nhẹ, ảo tưởng của Vân Ly nhanh chóng bị dập tắt.
Trong lòng thất vọng, Vân Ly lập tức mất hứng thú với sự sắp xếp ngày hôm nay, giọng nói lộ rõ muốn từ chối: “Nhưng mà bây giờ em đều làm về video về khoa học công nghệ nhiều hơn...”
Phó Thức Tắc hỏi cô: “Không được à?"
Vân Ly nhìn thẳng vào mắt anh, không hiểu sao anh kiên trì như vậy.
Sau khi dừng xe, cô không nói gì, anh cũng không lên tiếng, kéo cô đi về phía trước.
Gần tới cửa tiệm, trong đầu Vân Ly xẹt qua một ý nghĩ, không tin được nói: “Anh muốn em thông báo chính thức sao?”
Lát sau, Phó Thức Tắc mới “ừ” một tiếng.
Phó Thức Tắc: “Dân mạng đều gọi em là...” Anh dừng lại một chút, hạ thấp giọng, mang theo một chút ái muội: “Bà xã.”
Vân Ly đỏ mặt, đẩy anh cách xa tai phải của cô ra.
Anh liếc cô một chút: "Anh còn chưa được gọi."
Đúng lúc này, Vân Dã vừa gửi tin nhắn đến cần trả lời gì đó, Vân Ly cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, vội vã nói: “Đợi em một chút.”
Phó Thức Tắc đứng bên cạnh cô kiên nhẫn chờ đợi, thấy sau khi cô trả lời tin nhắn cho Vân Dã, lại trở về khung trò chuyện, nhìn lướt qua nickname của mình, Phó Thức Tắc bình thản nói: “Anh nói sai, chắc là, thân phận của em và anh cần phải trao đổi lại cho nhau.”
Anh tiếp tục nói: “Đêm nay đổi thân phận lại chứ?” “...”
"Chúng ta vào nhanh đi.” Vân Ly nhanh chóng muốn đổi sang chủ đề khác, kéo Phó Thức Tắc vào cửa hàng váy cưới.
Váy cưới cổ phục khá nặng được bày ở trung tâm cửa hàng, có những ánh đèn chiếu vào đó, có thể nhìn rõ các chi tiết được kết đính vô cùng tinh xảo.
Vân Ly nhìn chằm chằm một hồi lâu, sau đó quên hên những phản kháng vừa rồi, nói với nhân viên hướng dẫn: “Tôi muốn thử cái này.”
Người hướng dẫn cười: “Thật xin lỗi, cái váy này là thiết kế riêng, không thể mặc thử được ạ.”
Vân Ly di chuyển tầm mắt, nhìn thấy một bảng tên nhỏ, bên trên có viết “Mr.
Phó & Ms.
Vân”
“...”
Cô nhìn về phía Phó Thức Tắc, anh thuận miệng nói: “Lần đầu tiên đến nhà em, anh đã nói sẽ chuẩn bị quà cho em.”
Áo cưới được thiết kế riêng mất gần nửa năm, gần đây mới hoàn thiện.
Mấy nhân viên hướng dẫn đi vào phòng thay đồ để hỗ trợ Vân Ly thử váy cưới, cô vẫn còn chưa phản ứng lại được, để mặc bọn họ tự sắp xếp.
Bức màn trước mặt cô được kéo ra từ từ, bóng dáng của cô hiện ra trước gương lớn kéo từ trần nhà xuống sàn.
Vân Ly kinh ngạc nhìn mình trong gương.
Cô nghiêng đầu, Phó Thức Tắc nhìn cô, nhìn thấy bản thân mình phản chiếu trong đôi mắt anh, cô có chút sốt ruột hỏi: “Đẹp không?”
Phó Thức Tắc: "Đẹp.”
Sau sự kinh ngạc ban đầu, trong lòng Vân Ly bắt đầu nhảy nhót, được khoác trên mình bộ váy cưới chính là ước mơ của rất nhiều cô gái từ khi còn bé, huống hồ, đây là váy cưới Phó Thức Tắc đặt thiết kế riêng cho cô.
Vân Ly nhìn bản thân mình trong gương lớn hồi lâu, liếc nhìn Phó Thức Tắc một chút, cô có chút khó chịu, chậm chạp nói: “Nhưng thứ này, nếu như không kết hôn thì không dùng được việc gì cả.”
Phó Thức Tắc ngồi trên ghế màu trắng, hai chân tách ra, toàn thân cao lớn, anh không trả lời ngày, suy tư một lát, lại ngước mắt lên hỏi cô: “Em muốn kết hôn sao?”
"..."
Tự lúc nào, trong khi thay đồ chỉ còn lại hai người.
Vân Ly mới phát hiện, anh đã mặc âu phục và giày da thiết kế riêng rồi ngồi lại chỗ cũ, ánh đèn điện phản chiếu lên đôi mắt sâu thẳm.
Vân Ly và anh cách xa hơn một mét, cô cố gắng làm cho tim mình bớt đập nhanh một chút.
Dưới ánh đèn, làn da của Vân Ly trắng nõn, chiếc váy cưới kiểu cổ đứng lộ ra bờ vai mịn màng, chiếc váy cưới đính pha lê dài hai mét kéo dài trên mặt đất, chỉ mình cô đứng trung tâm nổi bật, độc nhất vô nhị.
Có tiếng “thịch thịch” rất khẽ.
Phó Thức Tắc cầm một chiếc hộp nhỏ màu trắng và xoay tròn nó trên khối lập phương, giống như anh đang chơi đùa với nó.
Cả người anh ngả ra sau, chống tay phải lên, Vân Ly ngơ ngác nhìn anh, cho đến tận khi anh đưa mắt nhìn về phía cô, Vân Ly ngừng thở, giống như đã đoán được việc xảy ra tiếp theo.
Khuôn mặt của người đàn ông trước mắt sắc nét, đường nét dưới hàm rõ ràng, có chút phong thái lạnh lùng làm cho người khác không dám tới gần.
Anh bình tĩnh nhìn cô, cái hộp vẫn xoay tròn trên tay.
Vân Ly không nhịn được, nhỏ giọng nói: "Anh đừng có lề mề nữa...”
Phó Thức Tắc bật cười, sự lạnh lùng trên mặt biến mất, Vân Ly nhìn anh cười, giường như nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của thiếu niên trong video ngày nào.
Một tay anh mở hộp, liếc mắt nhìn cô: “Tốt nghiệp xong thì kết hôn, có được không?”
“...”
Vân Ly cố gắng dằn lòng không gật đầu ngay: “Anh làm còn chưa đủ trang trọng.”
Dù sao cũng đổi âu phục rồi, Vân Ly thấy anh bước tới từ từ, mỗi một bước chân đang bước về phía cô, ánh mắt nhu hòa vẫn luôn nhìn cô, mãi đến tận khi đứng trước mặt, cô nhìn thấy anh quỳ một chân xuống, thẳng lưng.
Giống như cam tâm tình nguyện, thần phục trước cô.
Giờ phút này, bọn họ đứng dưới ánh đèn, thế giới như cô đọng trong một không gian cực nhỏ, chỉ đủ chứa đựng hai người bọn họ.
Hơi thở dường như ngừng lại, khuôn mặt anh buông lỏng, đuôi mắt chứa đầy tình cảm: “Ly Ly, kết hôn với anh được không?”
Tầm mắt của Vân Ly trở nên mơ hồ, cô vừa cười vừa dùng mu bàn tay lau đi hàng lệ.
"Không nói lời nào,anh coi như em ngầm đồng ý." Anh cầm lấy tay cô: "Chuyện đã ngầm đồng ý, không được thay đổi."
...
Sau khi trở về Tây Phục, Vân Ly và Phó Thức Tắc chọn mấy căn nhà tương đối hài lòng, trước kia Vân Ly muốn chọn một căn nằm giữa công ty và Đại học Bách Khoa Tây Phục, như vậy Phó Thức Tắc cũng không cần phải dậy quá sớm.
Cuối cùng, Phó Thức Tắc vẫn chọn căn gần công ty của cô, cô đi bộ còn không đến mười phút.
Vào một buổi chiều, Phó Thức Tắc nhắc nhở cô đi đăng ký kết hôn, Vân Ly lấy lại tinh thần, hẹn gặp nhau ở Cục dân chính.
Với tư cách là nhiếp ảnh gia của bọn họ, Vân Dã ngồi trong phòng khách cùng Phó Thức Tắc đợi cô gần ba tiếng đồng hồ.
Lúc Vân Ly đi ra, Vân Dã mất kiên nhẫn định xả nước bọt, nhưng lúc nhìn thấy cô thì im bặt.
Cô mặc lễ phục màu trắng đơn giản, mái tóc quăn được cột ra phía sau bằng chiếc kẹp tóc màu trắng, nhìn vô cùng dịu dàng, điềm tĩnh.
Thấy khuôn mặt bình tĩnh của em trai, cô nhìn cậu nhóc: “Em có ý kiến gì?” Vân Dã im lặng một lát: “Không có.”
Cô và Phó Thức Tắc nhìn nhau, trong đôi mắt chứa đầy tình cảm nhẹ nhàng.
Hạt mưa đập vào cửa sổ, Vân Ly về phòng cầm một cái ô màu đen, nhìn hoàn toàn đối lập với cô lúc này, Vân Dã thấy vậy cau mày hỏi: “Sao chị có thể dùng cái ô thô thiển như vậy?”
"..."
Cái ô này cô đã vô tình có được khi ở Anh.
Tới gần lễ Giáng sinh, đó là quãng thời gian vô cùng tồi tệ đối với cô, bởi vì rào cản ngôn ngữ nên mấy kì thi của cô không được như ý.
Sau khi bị xây xát tay, cô lại bị cảm lạnh, cho nên cô không tiện tham gia được buổi tụ hội ở trường, tán gẫu với fan cũng qua loa kết